Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 239: Anh có thích kiểu con gái như em không

“Không phải.” Lục Giai Giai nhíu chặt mày, vội vàng sửa đúng rồi lại hỏi: “Là nếu như anh không phải anh tư của em, anh có thích kiểu con gái như em không?”
“Thích chứ.” Lục Nghiệp Quốc buột miệng thốt ra.
Em gái anh ta lớn lên xinh đẹp như thế, tại sao lại không thích? Nếu như kiếp này anh ta có thể lấy được một cô vợ xinh như em gái anh ta thì nằm mơ cũng có thể cười tỉnh được.
Khóe môi của Lục Giai Giai nhếch lên, sau đó bảo: “Giả dụ bây giờ chúng ta không phải anh em, trước đây em đã làm vài chuyện khiến anh vô cùng chán ghét, nhưng mối quan hệ giữa hai người chúng ta đã dần hòa hợp, nếu như em thầm… ừm, quyến rũ một chút, anh có rung động không?”
“!” Đầu óc Lục Nghiệp Quốc hoang mang, không lâu sau lại lộ ra vẻ mặt đã hiểu: “Anh hiểu rồi, em muốn thử dò hỏi thái độ của anh với La Khinh Khinh chứ gì, em yên tâm, anh chắc chắn sẽ không thích cô ta nữa đâu, cô ta hoàn toàn không phải kiểu người anh thích.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô thuận theo lời của Lục Nghiệp Quốc mà nghĩ, phát hiện ra chuyện giữa cô và Tiết Ngạn cũng hơi giống với chuyện của anh tư và La Khinh Khinh.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Không phải La Khinh Khinh, chỉ là tình huống tương tự thôi, nếu bên nữ trở nên tốt hơn, mối quan hệ giữa bên nam và cô ấy cũng ôn hòa hơn, vậy chuyện đó có khả năng không vậy?”
Lục Nghiệp Quốc gãi đầu, làm ra vẻ mặt suy nghĩ: “Chuyện đó… chắc hẳn …”
Lục Giai Giai nuốt nước miếng, có hơi mong chờ.
“Đương nhiên không có khả năng rồi, anh hoàn toàn không tin cô ta sẽ trở nên tốt hơn đâu!” Lục Nghiệp Quốc ngẩng đầu.
Đừng tưởng anh ta không nghe ra được em gái đang đổi cách kiểm tra anh ta.
Anh ta kích động phân tích: “Trên cơ bản lúc mười mấy tuổi tính cách thường đã định hình rồi, nếu đột nhiên tính cách thay đổi chắc chắn là giả bộ, mới đầu giả bộ vừa ngoan vừa nghe lời, nói không chừng sau này sẽ biến thành hổ cái!”
Cô hít một hơi thật sâu, không nói hai lời đẩy Lục Nghiệp Quốc ra ngoài.
“Sao thế em gái?” Anh ta biểu hiện tốt như thế, không phải nên thưởng cho anh ta sao?
“Em buồn ngủ rồi, anh ra ngoài cho em!” Lục Giai Giai hối hận quá, cô không nên hỏi Lục Nghiệp Quốc mới phải.
Đuổi anh ta ra khỏi phòng, cô rửa mặt xong lại nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Vốn đã suy nghĩ cẩn thận, trước lợi dụng ưu thế của bản thân để hấp dẫn Tiết Ngạn, kết quả sau khi hỏi Lục Nghiệp Quốc xong đột nhiên cô cảm thấy hết hy vọng luôn.
Ngay cả loại người ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào như anh tư cô còn không hồi tâm chuyển ý, vậy với loại thương nhân trí tuệ cao suy nghĩ kín đáo như Tiết Ngạn chẳng phải hoàn toàn không có đất diễn hay sao.
Phiền chết đi được!
Lục Giai Giai cầm cái quạt bên cạnh lên quạt, nghĩ ngợi đến rất muộn.
Cuối cùng cô cắn răng, cảm thấy vẫn nên quyến rũ Tiết Ngạn trước, cho dù sau này anh không thích cô thì cô cũng có thể toàn thân rút lui.
Còn nữa, lỡ như Tiết Ngạn nhìn trúng cô thì sao.
Dù sao gương mặt của cô vẫn rất có ưu thế mà, ở cạnh nhau lâu rồi, nói không chừng anh sẽ thích tâm hồn của cô thôi.
Dù sao cũng không thể là cô tỏ tình trước, nhất định phải là Tiết Ngạn tỏ tình trước.

Nhà họ Tiết đã ăn cơm tối, Tiết Ngạn lấy toàn bộ tiền lẻ trong túi vải ra ngoài.
Anh đếm cẩn thận, vậy mà một ngày lại kiếm được hơn mười sáu đồng, có thể so được với tiền lương một tháng của một người.
Tuy nghề này lợi nhuận lớn nhưng nguy hiểm cũng lớn, một khi bị bắt sẽ ngồi tù.
Tiết Ngạn cẩn thận cuộn toàn bộ số tiền lại, nhét vào phía sau một viên gạch lung lay.
“Anh cả, ngày mai anh vẫn lên thị trấn sao ạ?” Khi Tiết Khiêm đi vào thì Tiết Ngạn đang rửa tay.
“Đi.” Tiết Ngạn không ngẩng đầu lên.
Tiết Khiêm cầm một con gà rừng sống trong tay: “Anh cả, đây là gà em với Tiết Dương vô tình bắt được trên núi hôm nay, ngày mai anh mang lên thị trấn bán đi.”
“Không cần, để lại mà ăn.” Tiết Ngạn lau tay: “Ngày mai kêu cha nấu canh gà uống.”
Trên mặt Tiết Khiêm hiện ra vẻ một lời khó nói hết, nhỏ giọng thì thầm: “Cha nấu khó ăn bỏ xừ, còn không bằng bán đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận