Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 204: Tim cô đập rất nhanh! 1

Đợi người đều đi hết rồi, Lục Giai Giai lại bắt đầu buồn ngủ, tối qua rất lâu cô mới ngủ được, nhắm mắt cũng không ngủ nổi.
Cuối cùng vất vả lắm mới ngủ được còn mơ thấy Tiết Ngạn.
Trong mơ, cô nhớ lại ký ức khi Trình Ánh Huyên chiếm cơ thể mình đã nói một câu khó nghe đó với Tiết Ngạn.
Ví dụ như: “Nhà các người nghèo rớt mồng tơi, cả đời này đều là quỷ nghèo đói, đáng kiếp nghèo đến chết!”
“Không phải chỉ là cứu tôi một lần thôi sao? Cho dù tôi có chết cũng không gả cho anh, anh cũng không nhìn xem mình là cái thá gì, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga à.”
“Anh kém xa Châu Văn Thanh, anh ấy là mặt trời trên trời, ở tít trên cao, còn anh là bùn lầy dưới đất, người như anh mà cũng dám mơ tưởng đến tôi, cũng không thèm xem mình có thân phận gì!”

Thù hận bị kéo đầy ắp, bản thân Lục Giai Giai cũng không nghe nổi nữa.
Bây giờ Tiết Ngạn có thể để ý đến cô đã là tốt lắm rồi, không thể không nói, anh thật sự là một người tốt, nếu như cô bị người ta chửi như thế chỉ sợ đã sớm phát điên rồi.
Vậy mà Tiết Ngạn vẫn cứu cô ở trong núi!
Trong lòng Lục Giai Giai giống như được nhét một cây bông bự, chật chội khiến người hoảng hốt.
Cô mệt mỏi dựa lên cánh tay mình, nhìn cây bút trong tay đến ngây người.
Thế mà cô lại yêu thầm Tiết Ngạn, phải làm sao bây giờ?
Làm sao mới có thể dập tắt ngọn lửa yêu thầm này đây?
Lục Giai Giai xoay cây bút trong tay với vẻ nhàm chán, càng xoay càng buồn ngủ, vừa nhắm mắt thì cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân.
Cô lười biếng quay đầu lại, một giây sau tim đã đập thình thịch như trống.
Từ sau khi cô biết mình yêu thầm Tiết Ngạn, vừa nhìn thấy anh cô đã hoảng loạn, miệng lưỡi khô khốc.
Tiết Ngạn cầm cái giỏ trong tay đi vào, cơ thể cứng đờ đặt nó trước mặt Lục Giai Giai, cúi mắt nói: “Cho cô ăn.”
“Gì… gì vậy?” Lục Giai Giai gạt tóc trước trán mình, nuốt nước miếng.
Tim cô đập nhanh quá, Tiết Ngạn sẽ không nghe thấy chứ?
Tiết Ngạn thấy ngón tay của Lục Giai Giai vuốt trán, hoàn toàn không nhìn về phía anh, trong lòng càng nặng nề hơn một phần: “Nho dại.”
“Nho?” Lục Giai Giai trộm nhìn.
Đúng là nho thật.
Cô nhi ngờ hỏi: “Anh hái ở đâu vậy?”
Tiết Ngạn duỗi tay đẩy cái giỏ về phía Lục Giai Giai: “Hái trên núi, tặng cho cô nếm thử.”
“Ừm.” Chỉ sợ là quà cảm ơn canh cá mà cô đã nấu tối qua thôi.
Lục Giai Giai cúi đầu, hai tay cầm cái giỏ đến trước mặt mình.
Nho bên trong rất to, cũng không biết Tiết Ngạn tìm được ở đâu nữa.
“Tôi thử rồi, ngọt lắm.” Tiết Ngạn lại nói: “Cũng đã rửa rồi.”
Lục Giai Giai cố gắng bình ổn tâm trạng của mình, bước đầu tiên để bóp chết ngọn lửa đó chính là cô phải đối diện bình thường với Tiết Ngạn.
Cô cố gắng cười trước, sau đó ngẩng đầu nở nụ cười với Tiết Ngạn.
Bình thường chỉ là quan sát đơn giản, bây giờ nhìn cẩn thận mới thấy Tiết Ngạn thật sự lớn lên rất đẹp, đôi mắt hẹp dài có hơi đen tối, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, nhưng khi mím chặt lại trông khá cấm dục.
Vai rộng eo thon, cô nhớ còn có cả cơ bụng nữa, đặc biệt là đôi chân thon dài.
Đợi đã, cô đang nghĩ gì vậy? Cô nhớ thương ân nhân cứu mạng của mình như vậy sao?
Lục Giai Giai lại hoảng loạn cúi mắt xuống: “Vậy… vậy em thử trước nhé.”
Cô duỗi tay cầm một quả bỏ vào miệng, không chua, hơi ngọt, không thể so được với nho ăn ở thời hiện đại nhưng ở thời đại này đã rất không tồi rồi.
“Ngon không?” Tiết Ngạn thấy đôi mắt cô cong thành vầng trăng khuyết, vẻ u ám trên mặt cuối cùng cũng giảm đi một chút.
Lục Giai Giai gật đầu máy móc: “Rất ngon.”
Hôm nay cô mặc bộ váy màu xanh nhạt, lúc cười lên trông rất mềm mại, giống như chồi non vừa mới mọc ra, linh hoạt và tươi tắn.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn sắc trời bên ngoài, hỏi: “Cô còn giận không?”
Giọng nói của anh quanh năm mang theo lạnh lùng, cứng ngắc, giống như đang chỉ trích Lục Giai Giai cố tình gây sự.

Bạn cần đăng nhập để bình luận