Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 648: Nhờ đoàn trưởng chăm sóc em gái tôi

Phương Cương thở ra một hơi: “Đoàn trưởng, tôi không biết tôi còn có thể sống được tiếp không, có một chuyện muốn cầu xin anh.”
Lục Kính Quốc không nói gì, dừng một lúc: “Chỉ cần là vì tổ quốc, không tổn hại nhân quyền của tôi thì tôi đều có thể làm.”
Phương Cương sững sờ, anh ta hé miệng: “Lỡ như tôi không gắng gượng được, tôi muốn gửi gắm người nhà tôi cho đoàn trưởng, còn có em gái tôi nữa, con bé vẫn luôn ái mộ đoàn trưởng, nếu đoàn trưởng không để ý, có thể lấy con bé được không?”
Trong bộ đội cũng có giai thoại như thế, có người lấy em gái của chiến hữu quá cố, chăm sóc người nhà của chiến hữu.
“Anh muốn gửi mẹ anh cho tôi nuôi, còn muốn tôi lấy em gái anh, nuôi cô ta cả đời sao?” Lục Kính Quốc cảm thấy nực cười: “Bọn họ có khó khăn thì tôi có thể chăm sóc một chút, nhưng tôi cũng có mẹ, về phần kết hôn, tôi nhất định phải lấy người tôi thích.”
“Đồng chí Phương, anh phải nhớ cho kỹ, anh tới đây để bảo vệ quốc gia chứ không phải tòng quân cho Lục Kính Quốc tôi, tôi không nợ anh.”
Sắc mặt Phương Cương đỏ lên, Lục Kính Quốc nhìn về phía Ngô Việt: “Cậu qua chăm sóc anh ta đi, tôi đi thăm những người khác.”
Qua hai tiếng, Lục Kính Quốc và Ngô Việt trở về lều trại.
Ngô Việt lại gần: “Tôi nói lần trước lúc anh về bộ đội, nhân viên bên trên kiểm tra thư sao vẻ mặt cứ thần bí như thế? Vừa rồi tôi đi nghe ngóng, vậy mà lại là em gái của anh ta nhìn trúng anh.”
“Liên quan quái gì đến tôi?” Lục Kính Quốc không quay đầu, giọng nói vừa thấp vừa lạnh lùng: “Phương Cương cũng không bị thương vì cứu tôi, chỉ một câu nói đã muốn gửi cả nhà anh ta cho tôi chăm sóc, ha, tôi cũng không phải thằng ngu!”

Bạch Đoàn đầy tháng, trong nhà bày hai bàn, chỉ có người nhà họ Lục và người nhà họ Tiết tới ăn cơm.
Mẹ Lục bế Bạch Đoàn, đứa bé lớn lên trắng mềm, đôi mắt đảo quanh nhìn: “Nhìn Thừa Thụy nhà chúng tôi xem, lớn lên giống Giai Giai nhà chúng tôi bao nhiêu.”
Bạch Đoàn a a cười thành tiếng.
Cha Tiết bế cháu, tình thương cách thế hệ, bây giờ người mà ông ta thích nhất chính là cháu trai lớn, bế rồi không nỡ buông tay.
Lý Phân nhìn thấy cũng rất thích, hai hôm trước cơ thể cô ta không thoải mái, đi bệnh viện khám, không ngờ lại mang thai được ba tháng rồi.
Cô ta nhỏ giọng bảo Lục Kính Quốc: “Em muốn sinh một đứa xinh như Bạch Đoàn.”
Lục Nghiệp Quốc gãi đầu: “Thế… thế chỉ sợ khó lắm, em xem, em gái anh lớn lên đẹp bao nhiêu, Tiết Ngạn lớn lên cũng không kém cho nên mới sinh ra được một đứa bé như Bạch Đoàn, nhưng hai chúng ta không đẹp bằng hai người bọn họ…”
Nụ cười trên mặt Lý Phân dần biến mất, cô ta ở bên dưới nhéo thật mạnh lên đùi Lục Nghiệp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc nhe răng trợn mắt, quay mặt đi chỉ sợ người khác nhìn thấy.
Đàn ông trong nhà vui vẻ sẽ uống thêm hai hớp rượu, Lục Giai Giai nâng mắt nhìn Tiết Ngạn uống một cốc, vừa nhìn lên lại thấy anh uống thêm một cốc.
Lục Giai Giai: “…”
Cố nở nụ cười ở bên dưới nhéo hông Tiết Ngạn, thấp giọng bảo: “Đừng uống nữa.”
Cô nhớ lần trước Tiết Ngạn uống say, lần đó hai người bọn họ vẫn chưa kết hôn mà anh đã giở trò lưu manh, nói rất nhiều câu đùa giỡn rồi.
Bây giờ hai người bọn họ đã kết hôn, nếu Tiết Ngạn uống say, tối nay còn không phải điên luôn hay sao?
Cả người Tiết Ngạn chợt căng lên, bàn tay to nóng hổi của anh nắm mu bàn tay mềm mại của Tiết Ngạn, yết hầu di chuyển hai cái, bụng ngón tay thô ráp mài qua lòng bàn tay của cô.
“Anh uống thêm một ít nữa thôi.” Giọng của anh vừa thấp vừa khàn.
Nếu không phải xung quanh có nhiều người như thế, anh đã ghé sát bên tai cô nói chuyện rồi.
Nghĩ như vậy, Tiết Ngạn đặt ánh mắt lên tai của Lục Giai Giai, trắng hồng trơn mịn, nếu như cắn một cái, cô chắc chắn sẽ la lên.
Hai người cách rất gần, ánh mắt không hề kiêng dè gì của anh bị Lục Giai Giai bắt được, cô nuốt nước miếng: “Không được uống nữa, buổi tối còn phải trông Bạch Đoàn nữa, uống say rồi anh không tỉnh được thì làm sao chăm sóc con hả?”
Lúc này Tiết Ngạn mới liếc mắt nhìn đứa con trai ở phía xa, anh “ha” một tiếng, mím môi thành đường, chán nản tủi thân.
Hơn chín giờ tối mới kết thúc tiệc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho hôm sau, cơm no rượu say rồi ai về nhà nấy.
Lục Giai Giai đặt Bạch Đoàn đã ngủ vào trong nôi, vừa quay người sau lưng đã xuất hiện một bóng người cao lớn.
Tiết Ngạn thật sự rất cao, Lục Giai Giai chỉ có thể ngẩng đầu nhìn anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận