Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 594: Em cảm thấy nó còn biết cử động nữa

Bây giờ cô nhóm lửa càng ngày càng thành thạo, cô ném hai khúc củi vào bên trong trước, nói với Tiết Ngạn: “Nhà của anh tư em sắp xây xong rồi, qua mấy ngày nữa là tới chỗ trí thức Lý ăn hỏi, sau một tháng, chắc hẳn bọn họ sẽ kết hôn.”
“Em đã kết hôn rồi, có phải cũng nên góp sính lễ không? Em nên góp bao nhiêu đây?” Cô cảm thấy rất có hứng thú với chuyện này, dù thế nào thì đây cũng được coi là lần đầu tiên cô góp sính lễ.
Tiết Ngạn đập trứng gà thả vào trong nồi, đôi mắt đen hơi dao động: “Không biết, yên tâm, mẹ sẽ nói với em.”
“Cũng đúng.”

Lại qua vài ngày nữa, Lục Giai Giai kéo tay Tiết Ngạn, mừng rỡ bảo: “Anh sờ đi, nó lớn rồi, bụng em đã hơi phình lên rồi.”
“Thật sao?” Tiết Ngạn sờ nhẹ lên bụng Lục Giai Giai, hơi di chuyển nhưng vẫn không cảm giác được bụng cô phình lên.
“Có không? Em cảm thấy nó còn biết cử động nữa.”
“… Trẻ con hơn ba tháng có thể cử động sao?”
“Hình như vẫn chưa thể…”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
Lục Giai Giai ở nhà nhàm chán, cô đứng dậy bảo: “Ngày mai anh tư đi ăn hỏi, em về nhà coi sao.”
“Đi đi.” Tiết Ngạn giơ tay quấn khăn quàng cổ lên cổ cô.
Mẹ Lục đang ở nhà nói chuyện với bà Vương, hai người bàn bạc xem ngày mai nên đi ăn hỏi thế nào.
Lý Phân là thanh niên trí thức, ở đây không có người thân nên mẹ Lục đặc biệt mời bà Vương làm bà mai giúp truyền lời giữa hai bên.
Nếu việc gì cũng tìm trí thức Lý bàn bạc, khó tránh khỏi sẽ khiến người khác cảm thấy đàng gái lấy tiền, danh tiếng trong thôn không tốt.
Bà Vương nở nụ cười, đứng dậy rời đi, Lục Giai Giai vừa vặn đúng lúc này thì đi tới.
Mẹ Lục duỗi thắt lưng, kéo cô vào phòng, bà ta đảo trắng mắt: “Con trai thằng nào cũng tới đòi nợ, không phải cái thứ gì tốt, đợi cuộc sống tốt rồi, phải chia nhà nhanh mới được, đều cút hết ra ngoài cửa cho mẹ, phiền chết đi được.”
Cả một gia đình lớn toàn chuyện nhọc lòng, bà ta đã sớm muốn vung tay không làm nữa rồi.
“Mẹ, thật ra cũng có chỗ tốt mà, chị tư vào cửa rồi lại có thêm một người hiếu thuận mẹ mà.” Lục Giai Giai lấy hai bọc giấy dầu từ trong túi ra: “Cái này cho mẹ với cha, mỗi người một cái đùi gà to, hôm qua Tiết Ngạn nướng cho con, thêm mật ong nữa, thơm lắm.”
“Con gái mẹ hiếu thuận quá.” Hốc mắt mẹ Lục ẩm ướt.
Đều nói hiếu thuận nhưng người đánh đổi bằng hành động thực tế chỉ có con gái bà ta.
Về phần con trai, bây giờ còn cần bà ta giúp, khỏi phải nói phiền lòng bao nhiêu.
Lục Giai Giai ngại ngùng nhắc nhở: “Mẹ, đây là con đặc biệt mang cho mẹ, mẹ đừng tiết kiệm cho nhà.”
Hai cái đùi gà to, cô còn không nỡ cho Tiết Ngạn ăn mà đặc biệt để lại cho cha Lục với mẹ Lục.
Còn nữa, hai ngày trước, cô kêu anh đưa hai con gà rừng về nhà.
Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Cho tụi nó? Mẹ cũng không phải kẻ ngốc, con gái hiếu thuận mẹ, dựa vào cái gì mẹ phải cho bọn nó? Rặt toàn một lũ ăn hại, không một đứa nào khiến mẹ thoải mái nổi.”
Lục Giai Giai đang định lấy thêm nửa bọc kẹo nữa ra thì bên ngoài truyền tới tiếng hét chói tai.
“Chị cả!”
Sắc mặt của mẹ Lục lập tức u ám.
Mùa đông các cửa sổ đều đóng kín hết, Lục Giai Giai cũng không biết bên ngoài là ai.
“Con ở yên trong phòng đừng ra ngoài.” Mẹ Lục dặn Lục Giai Giai xong lại cầm cái chổi lông gà lên đi ra ngoài sân.
Lục Giai Giai ra cửa mới phát hiện hóa ra là Tiểu Nha, bà ta còn dẫn theo cô gái gầy kia nữa.
“Chị cả, chị tính làm gì thế? Hai chúng ta là chị em ruột, máu chảy ruột mềm cơ mà.”
Nếp nhăn trên mặt Tiểu Nha đều xô hết cả vào nhau, chỗ khóe mắt kéo rất dài, bà ta nắm chặt tay cô gái gầy phía sau.
Bà ta nghĩ chắc sẽ chẳng yên chuyện đâu nhưng không ngờ đối phương lại trực tiếp cầm chổi lông gà ra ngoài.
Mẹ Lục vốn đã tức không có chỗ xả, bây giờ vừa vặn có người tới cửa giúp bà ta xả giận.
Bà ta cầm chổi lông gà lên, chỉ vào Tiểu Nha: “Bà đây đã nói rồi, bắt đầu từ một khắc bà gả ra ngoài đó đã không còn bất cứ quan hệ gì với nhà họ Phùng các người nữa, tới tìm bà lần nào thì bà đánh lần đó!”
“Chị cả, sao chị lại nói như thế?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận