Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 337: Con nhãi chết tiệt này

Lục Giai Giai ngẩng đầu, mang theo vẻ tùy hứng của con gái: “Con thích mà, đến lúc đó đặt trong nhà làm ghế ngồi, cùng lắm thì coi như củi đốt.”
“Con nhãi chết tiệt này…”
Bà ta còn chưa chửi xong thì bà cô đã mang khúc gỗ đó qua, mặt mày nhăn nhó: “Cho cô, mau móc tiền ra, không móc nữa là tôi hô lên đấy.”
Mẹ Lục mang bộ dáng vô cùng đau đớn: “Cả đời này của mẹ đúng là thiếu nợ con mà, một khúc gỗ tàn đáng tiền gì đâu chứ?”
Bà ta vừa lải nhải vừa đập năm hào tiền vào tay bà cô sau đó kéo Lục Giai Giai rời đi.
Hai người ra khỏi bãi rác, Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô nhìn mẹ Lục đang đeo đồ: “Có nặng không ạ, để con đeo một lúc cho.”
“Đeo cái gì mà đeo, mấy thứ này mẹ con còn không mang nổi hay sao?” Mẹ Lục sải bước đi đằng trước, nói: “Đến lúc đó con đeo vào đi đứng nghiêng ngả, người khác chắc chắn sẽ nghi ngờ, lại rước thêm phiền phức thì phải làm sao hả?”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục lại hỏi: “Khúc gỗ đó là sao thế?”
Lục Giai Giai nhỏ giọng giải thích: “Nó có mùi thơm dịu, con nhìn kỹ rồi, chắc hẳn là huỳnh đàn, còn đắt hơn vàng gấp trăm lần đấy ạ. Thứ này ở đời sau chắc chắn có giá trên trời, đợi qua mười mấy năm nữa, chỉ dựa vào một khúc gỗ vừa rồi thôi, nhà chúng ta cũng thành triệu phú rồi.”
Mẹ Lục lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì ngã xuống đất, bà ta sững sờ: “Cái thứ tồi tàn này đáng tiền như vậy sao?”
Lần đầu tiên Lục Giai Giai thấy mẹ Lục hoảng hốt kinh ngạc như thế, cô không nhịn được mà trộm cười, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nghiêm túc, ngoan ngoãn đáp: “Con từng thấy loại gỗ này rồi, cũng từng học kiến thức về phương diện này nên đoán chắc chắn không sai đâu.”
Mẹ Lục nuốt nước miếng, vốn bà ta vẫn tùy tiện đeo gùi nhưng bây giờ đột nhiên lại có hơi không nhấc nổi chân, chỉ sợ làm rớt khúc gỗ đó.
Chủ yếu là cả đời này của bà ta cũng chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều tiền như vậy.
Lục Giai Giai mím môi cười, ngẩng đầu nhìn thấy cách đó không xa có hàng bán nước ô mai, cô nói với mẹ Lục: “Mẹ, chúng ta uống nước ô mai nhé.”
“Uống.” Mẹ Lục hào phóng đáp.
Lục Giai Giai chạy qua, vừa đi được nửa đường thì bất chợt trong ngõ nhỏ bên cạnh có rất nhiều người ùa ra, gần như chỉ trong hai giây đã chiếm toàn bộ không gian.
Người nào cũng đang liều mạng chạy tứ phía.
Cả người mẹ Lục bị dồn đến bên tường, bà ta dán người lên tường nên không xảy ra chuyện gì lớn, nhưng Lục Giai Giai đứng giữa đường gần bị bị dòng người cuốn đi.
Thậm chí còn có mấy người trong số đó vấp ngã, xuất hiện sự cố giẫm đạp.
Cô cố gắng giữ cơ thể mình thăng bằng, cũng may trên người cô không mang đồ gì cả, bằng không càng dễ ngã hơn.
“Giai Giai!” Mẹ Lục không nhìn thấy bóng người đâu, cơ thể không tài nào nhúc nhích được, bà ta gấp đến mức hai mắt bốc hỏa.
Lục Giai Giai bị chèn ép đến mức hoa hết cả mắt, cô hoàn toàn không nhìn thấy hướng của mẹ Lục, chỉ có thể hô: “Con không sao, lát nữa dòng người rút đi, chúng ta gặp ở chỗ máy kéo nhé.”
Cô bị đẩy trái một cái phải một cái, mọi người chen chúc lẫn nhau, có một người đàn ông thấy Lục Giai Giai lớn lên xinh đẹp định sờ vào eo cô.
Nhưng một giây sau đối phương đã hét thảm một tiếng, sau đó bị đá ngã xuống đất.
Lục Giai Giai còn chưa kịp phản ứng lại đã bị người ôm ngang eo, cô theo bản năng túm cánh tay của đối phương, ngẩng đầu nhìn lên, tuy chỉ có thể nhìn thấy cái cằm, nhưng vừa liếc mắt đã có thể nhận ra được người đó.
Tiết Ngạn!
Trên đầu anh đội nón, đôi mày hơi nhíu lại, sức anh rất lớn, dễ dàng đẩy được người bên cạnh ra, ôm Lục Giai Giai chạy ra ngoài.
Lục Giai Giai an tâm bám vào cánh tay của Tiết Ngạn, hai người rất nhanh đã chen ra khỏi đám đông, đồng thời phía cuối dòng người cũng xuất hiện vài người mặc đồng phục.
Trong lòng cô lập tức có suy đoán, là chợ đen lại bị bắt đây mà.
Chẳng trách lại có nhiều người chạy như thế!
Một tay Tiết Ngạn ôm Lục Giai Giai xuyên vào trong ngõ, nhưng người phía sau cũng theo sát nút không thôi, anh nghe thấy phía trước cũng có thanh âm nên quyết định xuyên thẳng vào trong một con hẻm ở giữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận