Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 674: Còn thêm một lần nữa

“Nhưng sau này anh không có ở đó, em không được phép làm như vậy nữa.” Giọng của Tiết Ngạn nặng nề hơn: “Biết chưa?”
Lục Giai Giai gật đầu.
“Còn thêm một lần nữa…” Lần nữa thì sao, Tiết Ngạn lại không nói.
Lục Giai Giai: “…”
Qua hai ngày, Lục Giai Giai nhìn vảy máu trên mặt mình với vẻ buồn bã: “Không để lại sẹo đấy chứ?”
Nhưng cô cũng không hối hận, ả đàn bà không biết xấu hổ La Khinh Khinh này ngay cả một đứa bé cũng bắt nạt, cấu Bạch Đoàn nhà bọn họ đến khóc.
Có khả năng Lục Giai Giai bị thương nên mấy hôm nay Bạch Đoàn cũng ngoan, ngoan ngoãn ôm bình sữa uống, cũng không ồn ào, bò qua bò lại dỗ Lục Giai Giai vui vẻ.
Mối quan hệ giữa Lâm Phong và La Khinh Khinh giảm xuống điểm đóng băng, ngày nào anh ta cũng bế con với gương mặt lạnh lùng.
La Khinh Khinh lẩm bẩm không muốn làm việc, Lâm Phong cũng không chiều cô ả, đánh vài lần là được.
La Khinh Khinh lau nước mắt: “Lâm Phong, tôi đã sinh con trai cho anh mà anh đối xử với tôi như vậy sao? Anh nhìn tôi bị Lục Giai Giai đánh thành thế nào rồi đi.”
Lâm Phong chẳng nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn cô ả.
Chưa đến hai, ba giây, La Khinh Khinh đã chột dạ rời tầm nhìn đi.
Lâm Phong liếc mắt nhìn ra ngoài, anh ta biết sự trừng phạt cuối cùng vẫn chưa tới, người đàn ông đó sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như vậy.

Ánh trăng từ bên ngoài hắt vào, cơn nóng bức oi ả ban ngày hơi giảm đi, Bạch Đoàn mặc cái yếm đó trở mình trong nôi.
Tiết Ngạn vỗ nhẹ lên lưng Lục Giai Giai, anh chưa ngủ mà chỉ cúi mắt nhìn vảy máu trên mặt cô.
Vết sưng đỏ trên mặt Lục Giai Giai đã giảm đi hơn phân nửa, gương mặt hồng nhẹ trông có hơi ngây thơ.
Tiết Ngạn chạm nhẹ lên mặt cô, ánh mắt càng lúc càng nặng nề, rất lâu sau mới ngủ.
La Khinh Khinh lại không được ngủ ngon như thế, cô ả vô cùng ghét làm việc đồng áng, hôm qua gặt lúa cả một buổi sáng, lòng bàn tay đều đỏ bừng, chạm vào một cái là đau.
Hơn nữa hai ngày trước cô ả đánh nhau với Lục Giai Giai, cục u sưng đỏ trên mặt vẫn chưa tan, Lâm Phong cũng không chữa giúp cô ả, bây giờ vừa nói chuyện là đau.
Trời nóng không ngủ được, lại vì mùi phân trâu nặng, ruồi bọ lại nhiều nên cô ta quay qua quay lại trên giường với vẻ khó chịu.
La Khinh Khinh có hơi hối hận, cô ả nên nhẫn nhịn, để hai đứa trẻ đánh nhau chứ không phải tự mình ra tay.
Vụ thu hoạch đến giai đoạn căng thẳng nhất, cha Lục có tiền lương lại chia nhà, mẹ Lục cũng không giống như mọi năm ra sức kiếm công điểm nữa mà chỉ thi thoảng đi làm, buổi sáng đi thì chiều nghỉ.
Có chuyện của La Khinh Khinh nên Lục Giai Giai chỉ cần dẫn theo Bạch Đoàn nhất định phải để cậu bé trong tầm nhìn của mình, cho dù đi nhà vệ sinh cũng phải tìm người quen trông cậu bé trước.
Mẹ Lục không đi làm có đôi khi sẽ ở nhà trông Bạch Đoàn, hoặc là giúp Lý Phân chăm sóc con gái mới đẻ là Song Song.
Lục Giai Giai rảnh rỗi là nấu nước đậu xanh mang tới cho Tiết Ngạn.
Cô mặc cái váy màu xanh lục năm ngoái đó, vòng eo được bo gọn lại rất mảnh khảnh, tay cầm cái giỏ.
Vụ mùa năm ngoái cô mang thai được tám tháng, cơ thể nặng nề, cả ngày nằm trên giường, chưa từng tới thăm Tiết Ngạn.
Năm nay vừa ra ngoài đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, hai bím tóc của cô rủ hai bên, thứ duy nhất không tôn lên chính là gương mặt hơi sưng đỏ, chẳng qua gương mặt của cô ưa nhìn, có nhìn thế nào cũng không thấy ghét.
Bọn họ nhớ lần trước thấy Lục Giai Giai mặc cái váy này là khi vẫn chưa kết hôn, không ngờ năm nay đã kết hôn và có con rồi.
“Anh hai, chị hai, uống nước đi.” Lục Cương Quốc cách gần nên cô đưa nước cho anh ta trước.
Lục Cương Quốc lau mồ hôi trên trán, vội vàng chạy về phía Lục Giai Giai, Trịnh Tú Liên cũng thở ra một hơi nóng rực, cô ta đi qua nhìn Lục Giai Giai: “Cảm ơn em.”
Màu xanh lục trông rất mát mắt, Trịnh Tú Liên có hơi ngưỡng mộ Lục Giai Giai, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là ngưỡng mộ chứ không sinh ra đố kỵ gì hết.
Uống nước đậu xanh hơi mát vào bụng, cô ta cảm thấy như được sống lại, híp mắt nhìn mặt trời: “Em gái, em đưa nước xong thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, trời nóng lắm.”
“Không sao, dù sao em cũng không đen đi được đâu.” Lục Giai Giai lại rót một bát nữa cho cô ta: “Chị hai, trời nóng như thế, chị uống thêm một ít nữa đi.”
Trịnh Tú Liên gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận