Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 280: Dạy học

Lục Giai Giai rót nước nóng đi tắm, vừa tắm xong mở cửa ra đã thấy cha Lục và hai ông anh khác từ bên ngoài về.
“Em gái về rồi à, chẳng trách bọn anh không tìm thấy.” Hai người cởi áo tơi xuống.
Mẹ Lục bưng bát canh gừng nói với ba cha con trở về: “Trong nồi có canh gừng, mọi người đừng quên uống, uống xong rồi đi ngủ.”
Khi mẹ Lục bưng bát canh gừng vào, Lục Giai Giai phát hiện ra mũi mình hơi lạnh, chắc là nhiễm chút khí lạnh rồi.
“Mau uống đi.”
Lục Giai Giai duỗi tay nhận, che mũi, uống một hơi cạn sạch, sau đó lè lưỡi: “Hơi cay, không ngon.”
Mẹ Lục quở trách: “Biết cay, không ngon mà buổi tối còn chạy lên núi, không cho con đi mà cứ đòi đi.”
Lục Giai Giai sợ mẹ Lục càm ràm nên trở người nằm lên giường, quay lưng với bà ta.
Mẹ Lục suýt chút nữa thì tức đến bật cười, đây là có ý đến chết cũng không chịu hối cải đây mà, có cơ hội chỉ sợ vẫn sẽ chạy lên núi nướng đồ gì đó.
“Đã lau khô tóc chưa?”
“Con lau xong lâu rồi.”
Mẹ Lục duỗi tay sờ vào thấy vẫn hơi ẩm mới vỗ lên lưng con gái: “Đừng nằm nữa, tóc khô rồi hãy ngủ.”
Lục Giai Giai lại bò dậy với vẻ lười biếng, nghe tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, nhưng chưa qua một lúc, cô đã quay đầu hỏi: “Mẹ, có phải có người đang đọc sách không?”
“Không phải đọc sách mà là dạy học.” Mẹ Lục sợ con gái nghe không hiểu nên giải thích cặn kẽ: “Buổi tối không nhìn rõ chữ nên dạy miệng, dạy câu nào thì học câu đấy.”
“Ai đang dạy vậy ạ?”
“Là Tiểu Hoa đang dạy Tiểu Hảo đọc thơ.” Đôi mắt của mẹ Lục u ám, ngón tay quẹt qua đùi.
Lục Giai Giai nghe cẩn thận, Lục Hoa nói một câu thì Lục Hảo đọc theo một câu, Lục Viên dường như không hiểu cho lắm nên nói lắp bắp theo.
Nhà họ Lục có bản lĩnh làm gạch ngói, ba anh em cũng thường xuyên làm một ít việc riêng, tiền kiếm được đều là tiền riêng của mỗi gia đình.
Bây giờ cuộc sống dư dả rồi nên mẹ Lục cũng không yêu cầu bọn họ phải giao hết cho gia đình.
Sau khi gom được tiền, Lục Hoa và Lục Nguyệt của phòng cả đã bắt đầu đi học từ năm ngoái.
Đương nhiên đây cũng là mẹ Lục đề nghị, chẳng qua Điền Kim Hoa không nghe lọt tai, có thế nào cũng không bằng lòng cho Lục Hảo đi theo, ngược lại còn bỏ tiền cho Đại Sơn học một năm.
Lục Giai Giai có hơi thương cô gái nhỏ: “Qua một khoảng thời gian nữa có phải trường học sẽ khai giảng không, anh hai có cho Lục Hảo đi học không ạ?”
“Đi, anh hai con nói rồi, năm nay sẽ cho con bé đi.” Mẹ Lục có hơi đắc ý: “Con đừng thấy chị cả con cho hai đứa con gái của cô ta đi học nhưng thật ra mới đầu bản thân cô ta cũng không hiểu, ngu ngốc muốn tiết kiệm tiền, còn không phải để bà già này đả thông tư tưởng hay không.”
Lục Giai Giai nổi lên hứng thú: “Vậy mẹ đã nói với chị cả con thế nào ạ?”
“Cái này còn khó hay sao? Bây giờ tuy không đề xướng đọc sách, nhưng con xem người có bản lĩnh có ai là không biết mấy con chữ không, bây giờ công chức nào cũng phải tốt nghiệp tiểu học, tốt nghiệp cấp hai, tốt nghiệp cấp ba, không có cái này người ta hoàn toàn không cho con làm.”
Mẹ Lục vỗ một cái lên đùi: “Mẹ kêu cô ta nhìn con gái mẹ đi.”
Bà ta nói rồi kích động gân cổ lên: “Mẹ nói, cô nhìn con gái tôi đi, nếu như lúc trước không có học lực cấp hai thì đoàn văn công có thể nhận con bé hay sao? Nếu không có học lực cấp ba thì công việc ghi chép này cũng chưa chắc đã có thể rơi lên người con gái tôi. Nếu như cô muốn tương lai của con gái mình có công việc tốt thì đưa nó đi học ngay, dù sao trường học trong thôn cũng không tốn bao nhiêu tiền, nhưng tôi phải nhắc với cô trước, con gái tôi từ nhỏ đã ưu tú, lớn lên xinh đẹp, học hành lại tốt. Mấy đứa Lục Hoa chắc chắn không thể so được với con gái tôi, cô phải chuẩn bị sẵn tâm lý thi được điểm kém đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận