Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 123: Dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh ta

“…” Mẹ Lục trực tiếp chửi bậy: “Con mẹ nó cô bị điên à? Bà đây dạy dỗ con dâu mình mà cô cũng muốn quản, vậy sao cô không quản thằng ngố ở đầu tây thôn luôn đi, đến bây giờ nó vẫn chưa lấy vợ đấy, cô có lòng tốt như thế, không bằng tối nay gả qua đó luôn đi!”
“…” La Khinh Khinh trừng to đôi mắt đẫm nước: “Dựa vào cái gì tôi phải gả cho anh ta!”
“Vậy dựa vào cái gì cô quản chuyện của nhà họ Lục chúng tôi?”
“…” Vậy mà trong lúc nhất thời, La Khinh Khinh lại không biết nên phản bác thế nào.
Cô ả đánh trống lảng: “Các người đông người như thế áp dụng hình phạt riêng, hôm nay tôi sẽ vào thị trấn kêu oan, đòi lại sự trong sạch cho mình.”
“Chỉ sợ cô không đi được một mình đâu.” Lục Giai Giai đứng ra, gương mặt nhỏ nghiêm túc, chiếc váy còn xanh hơn cả nước hồ.
Trong lòng La Khinh Khinh giật mình, nhìn Lục Giai Giai với vẻ đề phòng: “Giữa ban ngày ban mặt các người muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết đây là thôn Tây Thủy của quốc gia chứ không phải thôn Tây Thủy của nhà họ Lục, các người thật sự cho rằng nhà họ Lục các người có thể một tay che trời được sao?”
“Đừng hiểu lầm, không phải không cho cô đi mà là chúng tôi áp giải cô vào trấn.” Lục Giai Giai nhẹ nhàng bảo: “Bây giờ tôi vô cùng nghi ngờ cô là gian tế nước khác phái tới đây.”
Tiết Ngạn thấy cô cách hồ hơi gần, sợ cô rớt xuống hồ vì thế đi đến đứng phía sau cô.
Lục Giai Giai giả bộ thâm thúy, chắp hai tay sau lưng, trong quá trình mũi chân lại bất cẩn vấp vào gì đó.
Tim của Lục Giai Giai chỉ đập loạn nhịp một lúc đã lấy lại bình tĩnh, cô cho rằng mình chỉ bất cẩn đụng vào vải dệt quần áo của người khác mà thôi.
Cổ họng Tiết Ngạn lại lập tức khô khốc.
Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu của Lục Giai Giai, sắc mặt căng chặt đầy nhẫn nhịn, ngón tay cuộn lại, cố gắng kiềm chế phản ứng sinh lý không nên có.
Nhưng mùi hương thoang thoảng trước người không ngừng bay quanh người anh, Tiết Ngạn cảm thấy mình có hơi vô sỉ.
La Khinh Khinh gấp rồi, nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai: “Cô bớt nói nhăng nói cuội đi, dựa vào cái gì nói tôi là gian tế nước khác? Tôi còn muốn nói là cô đấy!”
“Đối với cô, tôi cũng có căn cứ đấy chứ, nhưng tôi chắc chắn không thể gian tế, vì tổ tiên mười tám đời nhà tôi đều là bần nông.” Lục Giai Giai dùng lời mà mẹ Lục đã nói vài ngày trước, cằm hơi hất lên, trong nét mặt nhuộm lên vẻ kiêu ngạo.
Khí thế không thể mất được!
Thời đại này, bần nông mới là vương đạo, vừa nói đến tổ tiên nhà mình là bần nông đã có thể ưỡn ngực rất thẳng rồi.
“Đúng, tổ tiên mười tám đời nhà chúng tôi đều là bần nông, đó chính là không có một ai làm quan, nhà nghèo rớt mồng tơi.” Mẹ Lục phụ họa, chỉ hận không thể tuyên bố cho người trong toàn thôn biết.
Vẻ mặt tự hào của hai mẹ con này không thể nói không có tí nào liên quan nào, mà chỉ có thể nói là cực kỳ giống nhau.
Mọi người: “…”
Lục Giai Giai cười bảo: “Hơn nữa, tôi sinh sống ở thôn Tây Thủy nhiều năm như thế sao có khả năng là gian tế được? Nhưng cô thì lại khác, cô là thanh niên trí thức từ bên ngoài tới, hơn nữa lần trước cô còn kích động các thanh niên trí thức giành công việc của tôi, chính miệng thừa nhận bản thân lười biếng, không muốn làm việc, đây là có vấn đề tư tưởng nghiêm trọng.”
Đúng vậy!
Lúc này, mọi người mới đột nhiên nhớ tới hai ngày trước La Khinh Khinh đã thừa nhận mình lười, để đạt được mục đích thậm chí còn không ngại kéo những thanh niên trí thức khác xuống nước.
La Khinh Khinh á khẩu cạn lời, dù sao trong chuyện lần trước cô ả quả thật đã chính miệng nói ra như vậy.
Trên trán cô ả túa mồ hôi, cố gắng tranh cãi: “Lần này tôi chỉ muốn giúp chị hai cô mà thôi.”
“Vậy cũng rất lạ à nha, với tư tưởng ham ăn lười làm của cô, việc của chính bản thân cô còn lười làm chắc hẳn cũng không có giác ngộ gì đi giúp chị hai tôi đâu.” Lục Giai Giai chắp tay sau lưng tiến lên hai bước, dung mạo xinh đẹp vô thức thu hút ánh mắt của mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận