Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 272: Lựa chọn

“!” Lục Giai Giai cúi mắt nhìn Đại Sơn hơi mang theo giận dữ, giống như cô là người cản trở hạnh phúc của cậu bé vậy.
Cô không phải chưa từng giải thích ngọn nguồn sự việc với Đại Sơn, nhưng đến bây giờ đột nhiên cô phát hiện ra tất cả đều vô dụng.
Đại Sơn không biết người chịu thiệt thòi là cô sao? Giải thích nhiều lần như vậy cậu bé hẳn nên hiểu rồi mới phải.
Chẳng qua ở trong lòng cậu bé, sự thiệt thòi của cô rất nhỏ nhặt không đáng kể, là nên ở dưới cảm nhận của cậu bé.
Mẹ Điền nói vài câu dỗ cậu bé vui vẻ, cậu bé đã cảm thấy cô chịu thiệt thòi cũng không sao, thậm chí còn cảm thấy cô không nuốt trôi những thiệt thòi đó là có lỗi với cậu bé.
Trong lòng Lục Giai Giai giống như nhét một cục chì không sao thở nổi, mấy thứ như tình cảm này đáng sợ nhất, cô có thể lý trí, có thể lạnh lùng nhưng vẫn sẽ buồn bã.

Lục Giai Giai đứng nguyên tại chỗ bất động, cô lặng lẽ nhìn Đại Sơn vài giây, sau đó không nói một lời mà thu lại tầm nhìn.
Lục Cương Quốc đi lên đá một cước vào mông Đại Sơn, anh ta không biết tại sao con trai lại biến thành cái dạng này nữa, nhưng anh ta biết cơ hội để Đại Sơn về nhà họ Lục càng ngày càng ít.
Đại Sơn ngã bệt mông xuống đất, nước mắt lập tức chảy ra, ngẩng đầu nhìn Lục Cương Quốc.
Lục Cương Quốc ngày thường tính cách hiền lành, chưa bao giờ từng đánh con, Đại Sơn không ngờ cha sẽ ra tay với mình.
Bây giờ Lục Cương Quốc cũng bất chấp mấy chuyện khác, anh ta không muốn Đại Sơn ở nhà họ Điền: “Còn không mau xin lỗi bà nội và cô út của con đi, con quên lúc nhỏ con khóc vì đói, là cô út của con đã nghĩ cách mang lương thực về hay sao?”
Đại Sơn mếu máo, cậu bé không nhớ chuyện lúc nhỏ nhưng bây giờ người nhà họ Lục đều đang bắt nạt mình.
Mẹ Lục đánh cậu bé, Lục Giai Giai lạnh lùng nhìn cậu bé, ngay cả Lục Cương Quốc cũng ra tay với cậu bé.
Đại Sơn khóc lóc bò dậy khỏi đất, cậu bé ngẩng đầu nghiến răng nghiến lợi nói với Lục Cương Quốc: “Con không cần cha, con muốn ở với mẹ, con muốn ở với bà ngoại và mọi người.”
Mẹ Lục chẳng buồn liếc mắt nhìn phòng hai lấy một cái, bà ta kéo Lục Giai Giai ra sau lưng, nói với mẹ Điền: “Hoặc là hôm nay đi ly hôn, hoặc là trả sính lễ lại cho tôi.”
Cha Điền và mẹ Điền đưa mắt nhìn nhau, hai người đều im lặng hết vài giây.
Bọn họ liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa, cô ta nhận được ánh mắt, lập tức bất chấp tất cả chạy tới ôm Đại Sơn vào lòng: “Con trai là của con, cho dù ly hôn, Đại Sơn cũng phải theo con!”
Đại Sơn ở trong tay cô ta, cô ta không tin nhà họ Lục có thể thật sự cho Lục Cương Quốc ly hôn với cô ta.
Đại Sơn cũng ôm Điền Kim Hoa: “Cháu muốn ở với mẹ.”
Mẹ Lục trực tiếp đảo trắng mắt: “Muốn theo ai thì theo, tao chẳng muốn quản.”
Lục Cương Quốc nôn nóng, anh ta quỳ xuống trước mặt mẹ Lục: “Mẹ, con biết mẹ khổ tâm vì con, con chắc chắn sẽ ly hôn nhưng Đại Sơn là con của con, con là cha nó, không thể không làm gì cả, nhưng con cũng biết mẹ phải chịu thiệt thòi.”
“Mày muốn nói gì?” Mẹ Lục thấp giọng hỏi.
Lục Giai Giai cũng dời lực chú ý lên người Lục Cương Quốc.
Lục Cương Quốc dập mạnh đầu xuống đất: “Nếu Đại Sơn chọn con, con cũng không thể không cần nó, nhưng con cũng không thể để mẹ và em gái lo lắng hơn, con sẽ ra ở riêng, một mình nuôi bốn đứa con của con.”
Vẻ lạnh lùng trong mắt mẹ Lục rút đi, ngược lại bà ta đã nhìn đứa con trai thứ hai này của mình với ánh mắt khác.
Cha mẹ có ngu có ngốc đến đâu cũng luôn suy nghĩ cho con mình, tuy Đại Sơn bị gạch tên khỏi chỗ bà ta, nhưng điều đó cũng không có nghĩa bà ta sẽ cưỡng chế ép buộc con trai không cần Đại Sơn.
Mẹ Lục nói: “Tao tuyệt đối không chấp nhận đứa cháu trai Đại Sơn này, nếu như mày còn muốn đứa con trai này của mày, vậy tách ra ở riêng tao cũng sẽ không ngăn mày, chúng ta vẫn là mẹ con như cũ, nhưng Đại Sơn và tao cũng không có bất cứ quan hệ gì cả.”
Lục Cương Quốc không ngờ mẹ Lục không giận dữ, anh ta ngẩng cái trán đã tím bầm lên: “Cảm ơn mẹ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận