Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 406: Cân tay 2

Bên này, cha Lục vốn muốn đạp xe qua nhưng bà Tiền lại chặn đường.
Ông ta vội vàng phanh xe lại, Lục Giai Giai lập tức nắm chặt đòn xe.
Eo của cô!
“Đại đội trưởng, tôi nghe nói Giai Giai bị thương, không sao chứ?” Bà Tiền thản nhiên đi đến trước mặt mẹ Lục: “Đại Nha, bà cũng đừng đau lòng quá, chẳng ai muốn bị thương cả, bà cũng phải gắng gượng lên, con gái bà còn phải dựa vào bà đó.”
“Tôi đau lòng cái gì?” Mẹ Lục đảo trắng mắt, nghển cổ lên: “Con gái tôi lớn lên xinh đẹp, con người lại hiếu thảo, còn có một công việc tốt, mười tám dặm thôn này có ai so được với nó.”
Bà Tiền bĩu môi.
Đến bây giờ vẫn còn mạnh miệng.
Bà ta cười ha ha: “Con gái bà đúng là có một công việc tốt, chỉ dựa vào công việc này cũng có người lấy.”
“Bà đang nói lung tung gì đấy? Miệng chó không mọc được ngà voi, có phải muốn đánh nhau không?” Mẹ Lục xuống khỏi xe đạp, hai mắt dựng thẳng nhìn chằm chằm vào bà Tiền.
Bà Tiền lẩm bẩm, vậy mà lại không mở miệng nữa.
Cậy mạnh với bà ta thì có tác dụng gì? Còn không phải Lục Giai Giai đã thành đứa xấu xí rồi hay sao?
Vẻ mặt của bà Tiền rất chua ngoa, những người khác thì lại nhìn chằm chằm vào Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai cũng không muốn ngồi xe đạp ở thời đại này, cô nhảy xuống xe, xoa eo, vừa ngẩng đầu đã phát hiện mười mấy người đang nhìn về phía mình.
Trên đầu cô quấn một vòng băng gạc trắng, bên dưới là áo lông màu gạo trắng, mấy ngày nay cô được bồi bổ vô cùng tốt nên khí sắc không tồi.
Môi hồng răng trắng, trên mặt trông vừa trắng vừa mềm, một đôi mắt lúng liếng nhìn người xung quanh.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Thế này mà gọi là xấu á?
Không ai cảm thấy trên đầu Lục Giai Giai quấn một vòng băng gạc trông càng xinh đẹp đáng thương tội nghiệp hay sao?
Còn nữa, rốt cuộc là ai nói toàn bộ gương mặt bị đập máu me be bét hả?
Đặc biệt tạo tin đồn vả mặt sao?
Vẻ kích động trên mặt Lục Thảo giảm đi từng chút một, cả người từ trên xuống dưới giống như bị hắt một xô nước lạnh.
Sao có thể như thế? Không phải Lục Giai Giai đã trở nên xấu xí như quỷ rồi hay sao? Tại sao cô trông vẫn ưa nhìn như thế?
Lục Giai Giai không để ý tại sao ở cổng thôn lại có nhiều người vây quanh như thế, cô nhìn về phía mẹ Lục: “Con không ngồi xe nữa đâu, con muốn đi bộ về.”
Mẹ Lục huých mông đẩy bà Tiền bắn ra, sau đó nhét hành lý lên đòn xe trước mặt cha Lục: “Đi, mẹ đi với con, cha con đạp xe không vững, chuyên môn lao vào mấy cái rãnh, làm mẹ rung lắc muốn chết.”
Cha Lục: “…”
Mẹ Lục vừa đi vừa kéo một bác gái tới khoe khoang, cũng mặc kệ đối phương có muốn nghe hay không: “Con gái tôi tốt lắm nhé, nhìn gương mặt nhỏ mềm mại này đi, ở viện mấy ngày, người nào cũng khen nó lớn lên ưa nhìn, chủ yếu là hiếu thuận chứ, đối xử với tôi cực kỳ luyến tiếc, còn vô cùng cần mẫn, hành lý trên xe cha nó đều là nó thu dọn cả đấy, buổi tối còn đắp chăn cho tôi, bà nói xem sao lại có đứa con gái tốt như vậy chứ?”
Bác gái kia: “…”
Lục Giai Giai: “…”
Mẹ Lục lại hỏi: “Bà nói xem sao lại có đứa con gái tốt như vậy chứ?”
“…” Bác gái đó khụ khụ, gắng gượng bảo: “Chắc chắn là do bà biết đẻ rồi, bà nhìn xem thôn Tây Thủy này có ai sinh được đứa con gái tốt như bà không, lớn lên xinh đẹp, biết kiếm tiền, ai mà chẳng ngưỡng mộ.”
“Bà nhìn bà xem, sao lại không biết nói chuyện như vậy chứ?” Mẹ Lục trách mắng: “Biết cũng đừng nói ra, đây không phải là vả vào mặt mấy người bỏ con gái đẻ chết đói hay sao?”
“…”
Người trong thôn đều biết bà Tiền vì cần con trai mà bỏ hai đứa con gái ruột chết đói, mẹ Lục đang chửi bà ta.
Cả gia đình chậm rãi đi xa, để lại một đám người với vẻ mặt phức tạp.
Bà Tiền ngơ ngác chớp mắt, rất nhanh bà ta đã nhận được ánh mắt chế nhạo của người xung quanh.
“Đi thôi, đi thôi, con gái người ta đang tốt mà, cũng không biết bà Tiền có lòng gì nữa, hôm qua còn ra sức nguyền rủa con gái người ta. Người như vậy vẫn nên bớt tiếp xúc thì hơn.” Những người khác liếc mắt nhìn bà Tiền với vẻ khinh thường: “Cũng khó trách, bà ta còn nỡ bỏ con gái mình chết đói cơ mà, sao có khả năng sẽ coi trọng con gái nhà người khác được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận