Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 864: Bản thảo do ai viết 1

Lục Giai Giai trở mình, quay lưng lại với Tiết Ngạn: “Ngủ đi, ngủ đi, em biết ý của anh rồi, không cần bịa.”
Con ngươi màu đen của Tiết Ngạn di chuyển với vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể tắt đèn.
Lục Giai Giai cố gắng bỏ ngoài tai lời của Tiết Ngạn, cô không tin, cô chắc chắn uống say rồi ngủ.
Ngày hôm sau, toàn bộ một trăm thí sinh tham gia cuộc thi đó đều tập trung ở đại học thủ đô, bắt đầu đại hội biểu dương.
Lục Giai Giai và Tiêu Tân Thụ đứng trên bục nhận giải, hạng hai chính là người ngoại quốc kia, anh ta đã về nước ngay ngày hôm sau buổi thi đấu, hoàn toàn không tới đây nhận giải.
Lục Giai Giai nhận huy chương vàng, Tiêu Tân Thụ nhận huy chương đồng, có người giơ máy ảnh lên chụp, bên dưới sân khấu vang tiếng vỗ tay.
Rất nhanh bảy người cuối cùng tiến vào chung kết lên phát biểu.
Sinh viên ăn nói dõng dạc, mang theo phấn đấu xây dựng tương lai tổ quốc, người nào cũng siết chặt nắm tay, mang theo lý tưởng vô hạn.
Điểm trọng tâm của Lục Giai Giai chính là câu nói đó.
Đi từ chân núi lên cũng có thể đứng trên đỉnh núi!
“… Hy vọng mọi người đều đừng từ bỏ, chân núi thì đã sao, giữa sườn núi thì đã sao, chúng ta chưa chắc đã không thể đứng trên đỉnh núi ngắm nhìn phong cảnh.”
Đại hội rất thành công, các sinh viên người nào người ấy cũng như đánh tiết gà.
Bức ảnh Lục Giai Giai và Tiêu Tân Thụ nhận giải rất nhanh đã được đăng lên báo.
Không thể không nói người của bộ phận tuyên truyền đều là nhân tài, bài văn mà bọn họ viết vô cùng có thể khơi gợi cảm xúc của người ta, rất nhiều người bị nhen nhóm nhiệt huyết, gia nhập vào trong công cuộc xây dựng nước nhà.
Lục Giai Giai và Tiêu Tân Thụ đồng loạt trở thành đại biểu thanh niên, Tiết Ngạn vừa đến thời gian thực tập đã cùng Lục Giai Giai đến thư viện, hai người cùng nhau học.
Không lâu sau, một bài văn được đăng lên cột chuyên đề nhỏ trên báo, trang báo không lớn nhưng nội dung lại khá mới lạ.
Lục Giai Giai cầm tờ báo phát hành hôm nay, cô nhìn câu chuyện tình yêu nảy nở giữa mình và Tiết Ngạn, hai người tương thân tương ái, cùng nhau thi đỗ đại học.
Không thể không nói tác giả của bài viết này cũng có tài năng nhất định, đọc rồi lại đọc, vậy mà lại có một loại cảm giác hai người vô cùng xứng đôi.
Lần này chỉ cần là người đọc báo đều biết Lục Giai Giai đã kết hôn, hơn nữa đối tượng còn rất xuất sắc, cũng là sinh viên đại học thủ đô.
Lục Giai Giai cảm thán: “Bài viết này cũng quá khoa trương, trực tiếp thành vợ chồng tiêu biểu luôn rồi.”
Đôi mắt đen của Tiết Ngạn hơi di chuyển, anh bình tĩnh nói: “Bây giờ bản thảo đều viết như vậy, văn hóa gia công mà thôi, bọn họ cũng thích đọc mấy kiểu chuyện như vậy.”
Mặt báo nhỏ nhưng quảng cáo rộng rãi đã nói rõ nguyên nhân.
Ai không muốn đọc tin đồn của quán quân cuộc thi ngoại ngữ chứ, có cô gái trẻ nhìn thấy mà ngưỡng mộ, quyết định cùng đối tượng của mình cùng nhau phấn đấu vì quốc gia.
“Đây là bài ai viết vậy?” Lục Giai Giai nhìn bút danh.
Vô danh.
Quả thật rất không còn lời nào mà nói nữa, đây không phải là mở đầu của báo lá cải hay sao?
Lục Giai Giai nhíu mày: “Không biết là sinh viên nào, không phải qua vài ngày nữa sẽ đào bới lịch sử đời tư của chúng ta đấy chứ.”
“Chắc là không đâu?”
“Sao anh biết?”
“Chỉ có tài liệu mang năng lực tích cực mới được tiếp nhận.” Tiết Ngạn bế Lục Giai Giai lên chân mình, anh im hơi lặng tiếng lấy tờ báo khỏi tay cô: “Không cần lo.”
“Cũng đúng.” Lục Giai Giai nắm cánh tay của Tiết Ngạn, cố tình lắc cái đầu nhỏ với vẻ sầu não: “Vẫn là em quá nổi tiếng.”
“Ừm.” Tiết Ngạn đè một quyển sách lên trên tờ báo, sau đó ngón tay trượt dọc theo lưng Lục Giai Giai: “Gần đây có chỗ nào không thoải mái không?”
Lục Giai Giai lắc đầu: “… Không có.”
“Anh thì có.”
“…”
Nửa đêm, Lục Giai Giai nằm trên giường, mái tóc xõa tung phủ lên bờ vai trắng nõn, cô vô cùng hờn dỗi, ghét bỏ cơ thể anh rắn chắc mà nhích sang một bên, sau đó mệt đến mức ngay cả ngón tay mình cũng có hơi không nhấc lên nổi.
Tiết Ngạn thơm lên mu bàn tay của cô, thấp giọng bảo: “Ngày mai có trận đấu bóng rổ, đi cổ vũ cho anh, nhé?”
Lục Giai Giai rụt vào trong chăn, trên gương mặt đỏ hồng đã hơi buồn ngủ, cô mềm mại bảo: “Không đi, ngày mai em có việc rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận