Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 111: Có phải anh còn muốn lấy cô ta không?

Lục Thảo bình ổn lại tâm trạng, gân cổ lên nói: “Tôi biết con heo rừng đó là do anh giết nhưng tôi muốn nói cho anh biết, cho dù anh không giết con heo rừng đó thì tôi cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, cho nên hoàn toàn không tính là anh đã cứu tôi. Hơn nữa, hôm qua mẹ tôi đã tặng một con cá cho nhà họ Tiết các anh, nói ra vẫn là nhà họ Tiết các anh được hưởng lời.”
Lọn tóc rơi trước trán Tiết Ngạn bị gió thổi bay, có hơi không hiểu lời mà cô gái trước mặt này nói, anh nhíu mày: “Hôm qua khi nhà các cô tặng cá, tôi cũng không ở nhà, trưa nay tôi sẽ trả lại.”
Còn trả lại? Có phải anh còn muốn lấy cô ta không?
Lục Thảo sốt ruột: “Tôi muốn nói cho anh biết, hai nhà chúng ta đã thanh toán sòng phẳng rồi!”
Tiết Ngạn lập tức hiểu được ý của cô ta.
“Tôi nói cho anh hay, tôi không có khả năng gả cho anh, anh đừng hòng tới nhà tôi cầu hôn.” Lục Thảo hơi ngẩng đầu, vừa thở hổn hển đồng thời cũng vênh váo tự đắc.
Ngón tay của cô ta quấn đuôi tóc của mình: “Tôi biết nhà các anh không lấy nổi vợ, mà bây giờ tôi lại là bé Phúc, nhà các anh chắc chắn có suy nghĩ muốn lấy tôi, nhưng hôm qua hoàn toàn không thể tính là anh đã cứu tôi, hơn nữa cho dù có cứu tôi thì cũng không thể dựa theo quy tắc trước kia, đó đều là tư tưởng phong kiến, loại gia đình như các anh nếu dám biết rõ còn cố tình vi phạm vậy tôi sẽ lên thị trấn tố cáo các anh!”
Hai tay Lục Giai Giai cầm cái giỏ đi tới bên dưới tàng cây, cô vốn định lén lút lấy siêu nước của mình đi, nhưng thấp thoáng nghe thấy giọng nói truyền tới từ phía xa, lại đổi ý đặt siêu nước vào giỏ, trốn phía sau cái cây, vừa vặn nghe được lời phát biểu “dõng dạc” của Lục Thảo.
Cũng không biết có phải vì Lục Thảo và nguyên chủ là chị em họ hay không mà lời uy hiếp của hai người này đối với Tiết Ngạn lại giống đến tám phần.
Đúng là rất biết tự tìm đường chết.
Không gả thì không gả, cứ nhất định phải sỉ nhục ân nhân cứu mạng của mình một phen.
Lục Giai Giai nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đặt cái giỏ trong tay xuống, ngón tay bám vào vỏ cây rồi thò đầu tới nhìn một cách thận trọng.
Tiết Ngạn đưa lưng về phía cô, mà hướng Lục Thảo đang đối mặt lại xoay về phía cô, Lục Giai Giai liếc mắt cái đã nhìn thấy lỗ mũi khủng vểnh ngược lên trời của Lục Thảo.
Khóe miệng của Lục Thảo hơi nhếch lên, mí mắt lại cúi xuống, hai tay vuốt ve bím tóc to của mình.
Dáng vẻ khoa trương này không thể không nói quá mức giống nguyên chủ, chỉ có thể nói là như đúc từ cùng một khuôn.
Ngón tay bám vào vỏ cây của Lục Giai Giai hơi dùng sức, tập trung tầm nhìn lên người Tiết Ngạn.
Tuy rằng Tiết Ngạn quay lưng về phía cô, cô không thể nhìn thấy bất cứ vẻ mặt nào của anh nhưng vẫn có thể cảm giác được khí áp thấp tản ra từ trên người đối phương.
Bên này, sắc mặt của Tiết Ngạn lập tức trở nên u ám, lệ khí gần như sắp bắn ra khỏi đôi mắt đen như mực đó.
Vấn đề thành phần là nỗi đau của tất cả người nhà họ Tiết và cũng là chủ đề bọn họ chưa bao giờ dám nhắc tới.
“Anh muốn làm gì?” Lục Thảo lùi lại liên tục, sau lưng đụng vào một cái cây to phía sau, hai tay cô ta che trước ngực, cảnh cáo trong sự thấp thỏm: “Tôi cảnh cáo anh nhé, nếu anh dám làm gì tôi, tôi sẽ đi tố cáo anh!”
“Cô là ai?” Tiết Ngạn lạnh lùng hỏi.
Lục Thảo sững sờ: “Anh nói gì cơ?”
Tiết Ngạn cười lạnh, lại hỏi: “Cô tên là gì?”
“Anh… vậy mà anh lại không biết tên tôi?” Đôi mắt hạt đậu của Lục Thảo cố gắng trừng thật to, cảm thấy mình đang bị sỉ nhục.
Nét mặt của Tiết Ngạn lạnh như băng: “Trước lúc vừa rồi, trong đầu tôi hoàn toàn không có người nào giống như cô, rốt cuộc là ảo giác gì khiến cô nghĩ rằng tôi sẽ lấy cô?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận