Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 874: Múa

Bây giờ làn da của Bạch Đoàn càng giống Lục Giai Giai hơn, lại thêm mới bốn tuổi, môi hồng răng trắng, càng ngày càng giống tiểu đồng tử trong tranh tết.
“Múa mau đi, mẹ vẫn chưa từng thấy con múa bài con vịt con đâu.” Ngón tay của Lục Giai Giai kéo cái áo lông xù của Bạch Đoàn, thấy cậu bé bất động, lại thơm trước thơm sau lên gương mặt nhỏ của cậu bé.
Bạch Đoàn thấy Lục Giai Giai vui vẻ, thử múa bài con vịt nhỏ đã học mấy ngày trước, cái đuôi nhỏ phía sau vung tới vung lui.
Lục Giai Giai chống mặt nhìn, hai mắt sáng lấp lánh, nhìn đến mức tình thương của mẹ tràn ra.
Tiết Ngạn dẫn Tiết Khiêm và Tiết Dương từ nhà ga về nhà, vừa mở cửa ra đã nhìn thấy cục bông nhỏ ngoáy tới ngoáy lui.
Hai cha con đối diện.
Tiết Ngạn: “…”
Bạch Đoàn: “…”
“Anh cả, lạnh muốn chết rồi, anh mau vào đi.” Bên ngoài lại có một cơn gió lạnh giá thổi tới, Tiết Dương thấy Tiết Ngạn đứng ở cửa, không nhịn được mà giục.

Tiết Ngạn đẩy cửa ra với vẻ mặt không có cảm xúc, Tiết Khiêm và Tiết Dương vội vàng đi vào nhà, bên ngoài lại có một cơn gió lạnh thổi tới, trong phòng lập tức giống như giảm xuống vài độ.
Tiết Ngạn nhanh chóng đóng cửa lại.
Bạch Đoàn cũng không múa bài con vịt con nữa, cậu bé mím môi, nhìn Lục Giai Giai với vẻ tủi thân.
Lục Giai Giai nhịn cười.
Bạn nhỏ cũng cần thể diện, cô vẫy tay, không cho cậu bé múa nữa.
Bạch Đoàn lập tức rúc vào lòng cô, ngồi trên sô pha bằng gỗ chơi xếp gỗ.
“Cục bông nhỏ mặc áo lông.” Tiết Dương tùy tiện bảo: “Đột nhiên nhìn qua còn tưởng là bé gái nữa chứ.”
Khúc gỗ trong tay Bạch Đoàn lập tức rớt xuống, cậu bé liếc mắt nhìn chú út, lại trừng to mắt nhìn Lục Giai Giai để cáo trạng.
Lục Giai Giai ho khan.
Bây giờ Bạch Đoàn nhỏ tuổi lại trắng, mặc quần áo lông vào cũng hơi đáng yêu nhưng cũng không đến mức giống bé gái chứ.
Cô chống nạnh nhắc nhở: “Tiết Dương!”
Bạch Đoàn lập tức ưỡn thẳng sống lưng ở bên cạnh cô.
Lục Giai Giai: “…”
“Vâng vâng, em sai rồi, em sai rồi.” Tiết Dương dọn dẹp phòng, nhìn về phía phòng bếp: “Chị dâu, trưa nay ăn gì thế? Em hơi đói.”
“Phòng bếp có cơm canh đã để nóng rồi đấy.” Lục Giai Giai xoa đầu Bạch Đoàn, sau đó cô kiểm tra thành tích: “Gần đây các em thi thế nào?”
Tiết Khiêm đẩy gọng kính: “Cũng được ạ, chắc chắn có thể thi đỗ đại học.”
Lục Giai Giai rất vui vẻ: “Vậy thì tốt, muốn ăn gì thì nói với chị, món các em nói nếu chị có thể làm đều sẽ làm cho các em.”
“Qua đây ăn cơm.” Tiết Ngạn đi vào phòng bếp.
Trong nhà vẫn luôn để dành phòng cho Tiết Khiêm và Tiết Dương, trước khi hai đứa trẻ thành niên thì đây sẽ là nhà của bọn họ, cũng có nghĩa hai thanh niên này không phải khách.
Về đến nhà thì phải làm việc và nấu cơm, mười tám mười chín tuổi rồi, không làm việc thì làm gì?
Tiết Dương nghe vậy lập tức vọt vào bếp, Tiết Khiêm cũng đi theo.
Ăn cơm xong, hai thanh niên rửa bát, Tiết Ngạn dẫn Lục Giai Giai đi ngủ trưa.
Gần đây mẹ Lục rất hay chạy tới chỗ Khổng Nhã, chỉ sợ bụng cô ấy xảy ra vấn đề gì đó.
Trên đường ngập tuyết, cha Lục chỉ có thể chạy theo bà ta.
Mùng một năm mới, trong nhà đốt pháo, không ai nhàn rỗi cả, nấu một bữa cơm tất niên vô cùng náo nhiệt, ăn cơm xong lại ngồi xuống xem tivi.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc không về quê đón tết, chủ yếu là đồ đạc đã chuyển qua đây rồi, trở về cũng phiền phức.
Đây là tết đầu tiên hai gia đình đón ở bên ngoài, làm một mâm cơm to toàn món ngon.
Lục Ái Quốc uống rượu vào lại có hơi nhớ cha Lục và mẹ Lục: “Nhiều năm như thế đều đón tết với cha mẹ, bây giờ chúng ta sống tốt rồi, cha mẹ lại không ở bên cạnh.”
Lục Nghiệp Quốc đỏ mặt, thở ra hơi men: “Đúng vậy, còn cả anh hai nữa, lần này chúng ta không về, cũng không biết đến khi nào cả gia đình chúng ta mới có thể cùng nhau đón tết nữa.”
Cuộc sống quá đặc thù, vậy mà hai người đàn ông lại ôm đầu khóc lóc, có kéo thế nào cũng không dứt ra được.
Trương Thục Vân: “…”
Lý Phân: “…”
Buổi tối Trương Thục Vân cảm thán: “Trước đây lúc còn nghèo, cả gia đình lớn ngồi quây quần bên nhau, em chỉ nghĩ đến nhà chúng ta có thể được trải qua cuộc sống tốt, bây giờ sống tốt rồi cũng tách ra, đột nhiên em lại rất nhớ ngày xưa.”
Tầm nhìn của Lục Hoa rời khỏi tivi: “Mẹ, nếu như mẹ nhớ ông và bà nội như thế, còn cả cô út nữa, vậy mẹ cố gắng kiếm tiền rồi gia đình chúng ta tới thủ đô mua nhà đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận