Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 865: Bản thảo do ai viết 2

Cô có việc thật, cô muốn điều tra chuyện ở Vịnh Thủy Hồ từ rất lâu rồi, còn không đi nữa thì ngay cả tên của bạn học nam học viện quản lý đó cũng sẽ quên mất.
Tiết Ngạn lại gần ôm cô, Lục Giai Giai vừa mềm vừa thơm vừa nhỏ nhắn, anh ôm trong lòng là vừa vặn.
Lục Giai Giai buồn bực, giơ tay nhéo tai anh.
Tiết Ngạn nắm lòng bàn tay cô: “Đừng nhúc nhích, lại sắp chảy máu múi rồi.”
“…” Lục Giai Giai nghi ngờ mũi anh có van nước, có thể tự động mở van.
Cô sợ dẫn đến hiểu lầm không đáng có nên tìm Vương Vận Thu, kêu cô ta đi cùng mình tới đại học liên hợp thủ đô.
Cô tìm bạn học hỏi thăm học viện quản lý, sinh viên trường học nhận ra Lục Giai Giai hơn nữa còn nhiệt tình dẫn đường.
Vương Vận Thu giẫm trên đôi giày cao gót đi theo bên cạnh, hỏi: “Cô tìm Trần Mậu Quốc làm gì?”
“Nhà anh ta ở Vịnh Thủy Hồ, tôi có một người thân cũng ở đó, nhưng tôi không biết địa chỉ cụ thể, muốn hỏi một chút.”
“Vịnh Thủy Hồ, cái tên này nghe qua vô cùng đặc biệt.”
“Quả thật rất đặc biệt.” Lục Giai Giai cách học viện quản lý càng gần thì tâm trạng càng phức tạp, cô vừa hy vọng có thể có được tin tức của cha mẹ thời hiện đại, vừa sợ không có gì.
La Khinh Khinh kéo khăn sa, nhìn thấy bóng lưng của Lục Giai Giai đi xa.
Trường học đã sớm lan truyền tin tức Lục Giai Giai là quán quân cuộc thi ngoại ngữ quốc tế, rất nhiều sinh viên xung quanh cô ả đều coi Lục Giai Giai thành thần tượng, nói cô là tấm gương sáng của thanh niên thế hệ mới.
Cô ả không hiểu tại sao Lục Giai Giai đi đâu cũng ưu tú như thế, vậy mà còn được tâng bốc đến vị trí cao như vậy.
Tuy rằng ghen tỵ nhưng La Khinh Khinh cũng không làm gì cả, cô ả sờ vết sẹo trên mặt, trong lòng chỉ toàn nghĩ đến làm thế nào loại bỏ được chúng.
La Khinh Khinh nhân lúc buổi trưa nhàn rỗi mà đi tìm Châu Văn Thanh.
Châu Văn Thanh thấy cô ả là đôi mắt sáng ngời, theo lý mà nói bây giờ anh ta không nhìn trúng La Khinh Khinh nhưng từ sau khi Lục Thảo tới, nữ sinh ở trường học đều cách anh ta rất xa.
Anh ta đã rất lâu rồi chưa được tiếp xúc với cô gái xinh đẹp.
Tuy rằng gương mặt của La Khinh Khinh đã bị hủy, nhưng dáng người vẫn còn đây, cô ta lại chú trọng vào ăn mặc, chân tay mảnh khảnh, trên người còn mang theo một mùi nước hoa nhẹ.
So với mùi mồ hôi trên người Lục Thảo đó thì La Khinh Khinh quả thật giống như tiên nữ vậy.
Anh ta cảm thấy hai người cũng coi như đã có gia đình, gặp dịp thì chơi cũng không có gì cả, đôi bên cùng vui đi.
“Văn Thanh, gần đây vẫn ổn cả chứ?” La Khinh Khinh cố tình hỏi.
Châu Văn Thanh buồn bực: “Ổn cái gì mà ổn, Lục Thảo cứ rảnh rỗi là đi theo tôi, bị một ả đàn bà như thế quấn riết, tôi thật đúng là xui xẻo, ly hôn rồi cũng không hất đi được, vừa cãi nhau là đòi đi báo cáo tôi.”
Anh ta hận Lục Thảo muốn chết, sớm biết thế đã không tham chút lương thực đó của cô ta rồi, không ngờ đến bây giờ lại không dứt ra được.
Đôi mắt của La Khinh Khinh hơi di chuyển, cúi đầu nức nở thành tiếng: “Tôi cũng vậy, gần đây Lâm Phong trông chừng tôi rất nghiêm ngặt, anh không biết đâu, anh ta chẳng có một chút bản lĩnh nào cả, thi ba lần vẫn không đỗ đại học nổi, còn cả ngày đánh tôi, tôi thật sự không chịu nổi anh ta nữa.”
Cô ả vừa dứt lời, bóng người cách đó không xa đã cử động.
Nhưng La Khinh Khinh không biết, cô ả vẫn nói như cũ: “Mặt của tôi bị thương rồi, đến bây giờ anh ta vẫn không có tiền để chữa cho tôi, trên mặt có vết sẹo lớn như thế, tôi cũng không biết nên sống thế nào nữa.”
Châu Văn Thanh đau lòng muốn chết: “Khinh Khinh, cô đừng sợ, đợi tôi có tiền rồi nhất định sẽ cho cô mượn để chữa mặt.”
Anh ta giơ tay thử chạm vào La Khinh Khinh, cô ta cúi đầu không phản kháng, hai người cứ thế mà ôm nhau.
Bóng người cách đó không xa siết chặt nắm tay, cười lạnh một tiếng rồi quay người rời đi.
La Khinh Khinh và Châu Văn Thanh an ủi nhau một lúc, đối tượng bên cạnh hai người đều là người không dễ chọc, nhưng cứ cố tình là như thế, loại vụng trộm yêu đương này càng khiến người kích thích hơn.
La Khinh Khinh về đến nhà, Lâm Phong đang nấu cơm, sau khi bọn họ tới thủ đô đã thuê một căn nhà nhỏ.
Lâm Phong ở thành phố xa lạ này cần phải nuôi gia đình, vì bọn họ có một đứa con, mà La Khinh Khinh vẫn luôn chạy tới bệnh viện, mua đủ các loại thuốc mỡ bôi lên mặt, quần áo ăn diện đều bắt đầu có sự chú trọng, tháng nào cũng hoàn toàn không đủ tiền tiêu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận