Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 194: Anh thích ăn cá vị gì

“… Vâng.” Lục Giai Giai xấu hổ muốn chết.
Hóa ra Tiết Ngạn tặng mấy quả dâu tây là do đã ăn quá nhiều đồ của cô nên ngại, chỉ đơn giản là đáp lễ mà thôi.
Quả nhiên người không thể quá tự tin, may mà cô không hỏi ra, bằng không rãnh trên đất cũng không thể chui vào được mất.
Lục Giai Giai nghĩ thông suốt rồi đồng thời cũng hơi buồn bực, cô im lặng không nói gì cả.
Tiết Ngạn thấy cô cúi đầu không nói, còn tưởng cô lại buồn ngủ, mới thấp giọng bảo: “Vậy tôi đi trước.”
Lục Giai Giai máy móc gật đầu.
Tiết Ngạn mím môi thành đường thẳng, do dự một lúc rồi quay người rời đi, đợi khi đi đến cổng đột nhiên bị người phía sau gọi lại.
Tiết Ngạn quay phắt đầu lại, trong đôi mắt xưa nay luôn tối tăm hiện thêm vài thứ gì đó.
“Tiết Ngạn.” Lục Giai Giai gọi tên anh, giọng nói lại không tự chủ được dính thêm vài phần hung dữ: “Anh thích ăn cá vị gì?”
“… Cay cũng được.”
“Vậy anh cũng phải có vị mà mình thích chứ, ví dụ như nặng một chút hay nhẹ một chút?”
“Nặng một chút.”
Nặng một chút đúng không?
Lục Giai Giai nhướn mày một cái, trên mặt nở nụ cười ngoan ngoãn: “Em biết rồi, buổi chiều anh làm xong việc đừng quên tới lấy cá nhé.”
Tiết Ngạn nghiêm túc đáp: “Tôi biết rồi.”
Đợi người đi rồi, Lục Giai Giai nhét một quả dâu vào trong miệng một cách thô bạo.
Cô không biết tại sao, chỉ là thấy phiền phát hoảng lên được, chắc chắn là do Tiết Ngạn đánh thức cô rồi.
Thiệt tình, đặt dâu tây xuống không phải là được rồi sao, cứ nhất thiết phải đánh thức cô dậy.
Lục Giai Giai nổi nóng, vốn còn muốn mang về cho người nhà nếm thử, kết quả còn chưa đến một tiếng đã tự mình ăn hết sạch.
Là điên cuồng nhét, có thể nhét hai quả tuyệt đối sẽ không nhét một.
Đợi sắc trời bên ngoài đã gần tối, Lục Giai Giai về nhà nấu cơm, một lần nấu liền ba con cá, tất cả đều nấu thành canh cá hết, không có con nào không mùi vị nặng.
Đám trẻ trong nhà ngửi thấy mùi cá thơm, đứa nào cũng không ngừng nuốt nước miếng.
Vì mỗi lần được chia cũng không nhiều nên lần nào cũng có thể gợi lên con sâu tham ăn.
Đại Sơn cẩn thận sáp đến bên cạnh Lục Giai Giai hỏi: “Cô út, bao giờ mẹ cháu mới về ạ?”
Lục Giai Giai một lần nữa trở về thời đại này, khi ở trước mặt đám trẻ tính cách vẫn luôn rất tốt, Đại Sơn không dám hỏi ai, chỉ dám nhắc đến trước mặt Lục Giai Giai.
Cậu bé theo bản năng cảm thấy cô út sẽ giúp mình.
“Sao cô biết được bao giờ mẹ cháu mới về, lời này cháu không nên đi hỏi cô mà nên hỏi mẹ cháu ấy.” Trên mặt Lục Giai Giai không còn vẻ dịu dàng gì nữa, ngược lại còn lạnh lùng, cô hỏi: “Đại Sơn, năm nay cháu mấy tuổi rồi?”
“Bảy… bảy tuổi ạ.” Đai Sơn rụt cổ lại.
“Vậy cháu chắc hẳn cũng hiểu được một vài chuyện rồi đi, mấy ngày trước suýt chút nữa cô bị cậu út của cháu bắt nạt, cháu biết không?”
Đại Sơn nghẹn lời.
Lục Giai Giai lạnh lùng châm biếm: “Cô bị người nhà bà ngoại của cháu bắt nạt, hơn nữa còn là loại bắt nạt vô cùng nghiêm trọng đó, khi ấy mẹ cháu đã chọn trở về nhà họ Điền, đứng về phía nhà họ Điền. Đại Sơn, cô cảm thấy cô đối xử với phòng hai các cháu không tệ, bốn năm trước lúc khó khăn vẫn là cô lấy lương thực về cho gia đình này nên mấy đứa trẻ các cháu mới có thể sống sót được mà không chết đói như những đứa trẻ khác, khi đó tiền lương của cô vẫn luôn giao về nhà, đại đa phần đều trợ cấp cho các cháu, cô có chỗ nào có lỗi với phòng hai các cháu chưa?”
Đại Sơn ngây người, cậu bé không biết nên nói gì: “Cháu… cháu…”
Lục Giai Giai ngắt lời cậu bé: “Điền Kim Hoa là sự tồn tại thấp nhất ở nhà họ Điền, vẫn luôn bị đánh đập và phải làm việc, mà ở nhà họ Lục, bọn cô đều coi cô ta thành người thân.”
“Nhưng cô ta thì sao, vậy mà lại đứng về phía nhà họ Điền khi cô bị bắt nạt, làm trâu làm ngựa cho nhà họ Điền, còn chồng và các con đều không cần nữa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận