Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 372: Anh cả sợ vợ

“Không phải chỗ này không đúng mà là phía sau không đúng.” Giọng nói của mẹ Lục trầm đi, vẻ mặt lạnh lùng.
Lục Giai Giai nhíu mày, nghiêm túc nghe.
“Cậu ta nói không cần cha mẹ giúp, cậu ta sẽ giải quyết toàn bộ vấn đề, cậu ta sẽ tự tìm công việc cho mình.” Mẹ Lục nâng mắt nhìn con gái: “Khi ấy cha mẹ còn tưởng cậu ta đang nói khoác, thậm chí còn cảm thấy cậu ta hơi ngông, nhưng chuyện xảy ra hai ngày qua nói cho mẹ biết Tiết Ngạn không nông, ngược lại cậu ta vô cùng có năng lực.”
Bà ta đè thấp giọng nói: “Nhưng đồng thời cũng có nghĩa con người Tiết Ngạn này không tầm thường, cậu ta quá thông minh, thủ đoạn cũng cao, nếu không thể hàng phục cậu ta chân chính, tương lai cậu ta muốn vứt bỏ con cũng dễ như trở bàn tay.”
Lục Giai Giai cúi mắt im lặng một lúc, sau đó hỏi mẹ Lục: “Mẹ, mẹ cảm thấy con người Tiết Ngạn này đối với tình cảm thế nào ạ?”
Mẹ Lục nghĩ ngợi, Lục Giai Giai lại lên tiếng trước: “Con cảm thấy anh ấy rất cố gắng trong mỗi một mối quan hệ, anh ấy dành hết tình thân trọn vẹn cho cha và các em trai của mình.”
Lục Giai Giai chậm rãi nâng mắt lên: “Anh ấy cũng rất quý trọng con, trước khi con với anh ấy đính hôn, anh ấy rất để ý đến danh tiếng của con, thậm chí trước khi bản thân có bất cứ sự đảm bảo nào sẽ không bằng lòng để người khác biết mối quan hệ của bọn con. Anh ấy hy vọng con còn sự lựa chọn khác trước khi anh ấy trưởng thành, không đến mức mãi mãi dành hết tất cả lên người anh ấy.”
“Con có thể cảm giác được tình yêu kiềm chế của anh ấy, anh ấy thật lòng với con, con cũng tin nếu có một ngày anh ấy thật sự không thích con nữa, tuyệt đối sẽ không dùng cách thô bỉ để ép con rời đi.”
“Mà người con biết là một Tiết Ngạn như vậy, cũng thích anh ấy như thế, anh ấy thế nào con đều thích hết.”
Lục Giai Giai nói tiếp: “Con không thể tưởng tượng tương lai anh ấy sẽ hối hận để khiến bản thân phải hối hận ngay bây giờ, con chỉ biết Tiết Ngạn của bây giờ đáng để con thích anh ấy.”
Mẹ Lục sững sờ, bà ta không ngờ con gái đã thích Tiết Ngạn đến vậy.
Không đúng…
Đột nhiên bà ta bảo: “Cái gì mà không muốn cho người ngoài biết mối quan hệ của hai đứa, con nói đi, hai đứa đã lén lút bên nhau từ lâu rồi đúng không?”
Lục Giai Giai: “!”
“Lần trước cũng hôn rồi, chắc chắn là ở bên nhau rồi còn gì.” Lục Giai Giai mập mờ đáp.
Cô với Tiết Ngạn không hẹn hò còn có thể cho anh hôn được chắc?
“Con vừa nói gì?” Mẹ Lục nổi đóa, có một loại cảm giác cải trắng nhà mình bị heo lừa đi.
Lục Giai Giai: “…”
Buổi trưa, thịt thỏ là Lục Nghiệp Quốc tránh người lén lút đưa qua.
Buổi tối hôm qua vết thương của Tiết Ngạn rách ra, anh không dám cho Lục Giai Giai biết nên buổi trưa lại lén thay thuốc.
Anh cởi áo trên xuống, cơ bụng căng lên, vết thương khoảng mười phân trên cánh tay đã được khâu, Tiết Ngạn là kiểu vai rộng eo thon điển hình, cơ bắp ở lồng ngực cũng không phải loại nhô lên vạm vỡ, nhưng vừa nhìn đã biết không phải chỉ được mỗi cái mã đẹp.
Tiết Khiêm đỏ thuốc lên vết thương của Tiết Ngạn, cơn đau truyền tới từ vết thương khiến anh nhíu mày, cơ bụng càng lộ ra rõ hơn.
Tiết Khiêm vì đề phòng lãng phí nên bôi thuốc tập trung trên vết thương của Tiết Ngạn, cậu bé nhỏ giọng bảo: “Anh cả, nếu hôm nay chị Giai Giai tới thăm anh thì phải làm sao? Miệng anh có vết thương, chị ấy chắc chắn sẽ biết anh đánh nhau.”
Giữa trán Tiết Ngạn lộ ra vẻ hoảng hốt, con ngươi màu đen nhìn xuống: “Nếu cô ấy tới, các em cứ nói anh lên núi đi dạo rồi.”
“Vâng.”
“Nói với cô ấy anh không cầm gì cả, không cầm bất cứ thứ gì hết, chỉ lên núi đi dạo thôi.”
“… Em biết rồi.”

Cuộc đối thoại của hai người vừa kết thúc thì bên ngoài đã truyền tới tiếng của Tiết Dương: “Anh Nghiệp Quốc tới rồi.”
Lục Nghiệp Quốc: “…”
Tiết Ngạn liếc nhanh tìm chỗ có thể trốn trong nhà, cuối cùng phát hiện ra trong nhà không có đồ đạc gì cả, đôi môi mỏng mím chặt thành đường, cuối cùng nhìn về phía xà nhà.
Tiết Khiêm: “…” Sợ vợ như vậy còn là anh cả của cậu bé sao?
“Hôm nay nấu ít thịt thỏ, mẹ tôi kêu mang qua cho mọi người nếm thử.” Lục Nghiệp Quốc đi về phía cha Tiết.
Hôm qua vẫn chưa ăn hết thịt gà, cha Tiết không ngờ nhà họ Lục lại tặng đồ tiếp: “Thế… thế này thật ngại quá.”
Trong đầu ông ta nghĩ nên đáp lễ thế nào.

Bạn cần đăng nhập để bình luận