Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 601: Hỉ phục ướt rồi 1

“Không nói nó nữa, không thể về thì không về thôi, về cũng gà bay chó sủa.” Mẹ Lục đảo trắng mắt: “Con nhìn thấy anh tư con cả ngày đánh người này đánh người kia, đều là do mưu ma chước quỷ của anh ba con cả, kết quả anh tư con tập thành cái tính nóng nảy trong thôn, anh ba con thì chẳng việc gì cả, người khác còn nói nó thông minh có bản lĩnh, phi, thằng nhãi thối này toàn mưu đồ đen tối thôi.”
Lục Giai Giai mím môi: “Anh ba cũng không xấu như mẹ nói đâu, đó là do anh tư quá ngốc, cũng may chị tư thông minh, có thể bắt chẹt anh ấy.”
“Con còn thiên vị.” Mẹ Lục nhéo mũi Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai lúng túng: “Con thiên vị đâu ra? Anh ba không phải năm nào cũng ở bên ngoài hay sao? Rất lâu rồi chưa gặp một lần, nhưng anh tư ở nhà, xa thơm gần thối, đương nhiên con ghét ảnh rồi.”
Lục Nghiệp Quốc từ phòng nam chạy ra muốn hỏi mẹ với em gái nên khắc chữ gì lên giường mới tốt thì đột nhiên bị đả kích liên tục.
Sao lại nói anh ta ngốc, Lý Phân nói anh ta ngốc cũng thôi đi, ngay cả mẹ ruột và em gái cũng chê anh ta ngốc.
Lục Nghiệp Quốc giả bộ đau lòng ôm ngực mình.
“Anh làm gì thế?” Tiết Ngạn nhíu mày, nhấc chân dài đi đến bên cạnh Lục Nghiệp Quốc: “Sao càng ngày càng léo nhéo như đàn bà thế.”
Lục Nghiệp Quốc: “…”
“Con mẹ nó ai léo nhéo như đàn bà, Tiết Ngạn, có phải cậu muốn đánh nhau không?” Lục Nghiệp Quốc xù lông.
Tiết Ngạn đẩy cửa ra với vẻ ghét bỏ, mẹ Lục lao ra ngoài, đánh bôm bốp vài cái lên lưng Lục Nghiệp Quốc: “Cái thứ phiền lòng nhà mày, sắp kết hôn rồi mà còn đánh đánh đánh, không để lại mấy vết thương trên mặt thì khó chịu hả?”
Lục Giai Giai vội vàng đi ra: “Mẹ, mẹ đừng đánh anh tư mà.”
Vẫn là em gái thương anh ta, trong lòng Lục Nghiệp Quốc có được chút an ủi.
“Anh ấy vốn đã ngốc rồi, lỡ như đánh hỏng đầu thì càng ngốc hơn mất.”
“…”

Lý Phân không có nhà mẹ đẻ ở đây nên cô ta chỉ có thể một mình khâu hỉ phục đỏ.
Hỉ phục đỏ hoặc tự mình may hoặc là người thân của mình may, không thể mượn tay người khác, bằng không sẽ không cát lợi.
Cô ta gả cho người mà mình thích, nhà họ Lục lại cho cô ta đủ sự tôn trọng, Lý Phân thậm chí còn thức đêm khâu y phục.
Lâm Tú Hà đi làm trở về, cô ta bĩu môi: “Có người ấy hả, đúng là tâm cơ ghê ấy, im hơi lặng tiếng tự tìm cho mình một nhà mẹ chồng có lợi nhất, đáng thương cho người ta còn coi cô ta như bảo bối, còn chưa qua cửa đã cho cô ta một công việc nhẹ nhàng, tôi thấy một khi quốc gia cho về thành phố là cô ta chạy ngay thôi.”
Xương gò má của cô ta cao, khi bĩu môi hàm răng hô lộ ra, trông cực kỳ đanh đá chanh chua.
Lý Phân cười ha ha: “Lâm Tú Hà, cô ném đá giấu tay ai thế? Cô cũng không nhìn xem mình là cái thứ tốt đẹp gì, đừng tưởng tôi không biết cô nhìn trúng Triệu Xã Hội nhưng tiếc là người ta hoàn toàn không để ý đến cô.”
“Cô!” Lâm Tú Hà cắn răng: “Không phải chỉ là bám vào nhà đại đội trưởng thôi sao? Bằng không công việc giáo viên này có thể đến lượt cô hay sao?”
Lý Phân cười lạnh: “Hóa ra là ghen tỵ với công việc của tôi à, tôi nói cho cô biết cho dù tôi không đi thì cũng không đến lượt cô, vì người ta muốn người tốt nghiệp cấp ba, còn cô chỉ mới tốt nghiệp tiểu học thôi!”
“Tốt nghiệp tiểu học thì đã sao? Cô dựa vào cái gì coi thường người tốt nghiệp tiểu học.”
“…” Đối với một tên vô lại cố tình đành lừa dư luận, Lý Phân bĩu môi chẳng thèm để ý đến cô ta.
Lâm Tú Hà không phục, mọi người đều là thanh niên trí thức từ thành phố xuống, tại sao Lý Phân lại gả được cho người tốt như thế.
Mẹ Lục còn tìm bà mai, sính lễ đầy đủ không thiếu, cho con dâu đủ thể diện.
Đến buổi trưa, Lý Phân ra ngoài ăn cơm, Lâm Tú Hà ăn xong trước về phòng, cô ta nằm lên giường một lúc, càng nghĩ càng thấy tức, nhân lúc không có người ở đây, cô ta lấy hỉ phục đặt trong tủ của Lý Phân ra, lén lút hắt một bát nước lên đó.
Vì là áo bông mỏng nên nước ngấm vào rất nhanh, cô ta gấp qua loa lại rồi ném vào trong tủ của Lý Phân.
Buổi trưa Lý Phân đi ngủ, phát hiện ra hôn phục của mình hơi loạn, cô ta mở ra sờ thì thấy ẩm ướt.
Cả người cô ta ngây ra, sau đó trái tim giống như bị bóp chặt, khó chịu đến mức không thở nổi.
Đây là hôn phục của cô ta, cả đời chỉ mặc có một lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận