Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 157: Cho Tiết Ngạn! 2

Hai tay cô gập lại để trên lưng Lục Nghiệp Quốc, tỳ má lên gối.
Thật sự không thể đột nhiên quá nhiều việc, cơ thể không chống đỡ được, vừa mệt vừa buồn ngủ.
Xung quanh yên tĩnh, Lục Giai Giai dựa người vậy mà lại thật sự ngủ mất.
“Không phải nhà họ Lục nói thương con gái nhất sao?” Tiết Ngạn thấp giọng nói.
Sau đó hai anh trai phía sau lập tức hổ thẹn, bọn họ biết gần đây Lục Giai Giai rất bận, vẫn luôn cố gắng giúp người trong nhà san sẻ việc.
Lục Nghiệp Quốc vẫn chưa biết Lục Giai Giai ở sau lưng đã ngủ mất, ngược lại lộ ra vẻ mặt tự hào: “Đương nhiên chúng tôi thương em gái mình nhất rồi, nói cho anh biết, cho dù anh có biết đánh nhau cỡ nào, nếu như dám bắt nạt em gái tôi, ba anh em chúng tôi dám cùng…”
Còn chưa nói xong, Lục Ái Quốc đã quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở Lục Nghiệp Quốc: “Em đừng nói nữa, em gái đang ngủ.”
Gì cơ? Ngủ rồi á, Lục Nghiệp Quốc lập tức không dám ho he gì nữa.
Khi đi đến cửa nhà, ba anh em rối rắm không biết có nên đánh thức Lục Giai Giai hay không.
Tiết Ngạn biết Lục Giai Giai chắc chắn không muốn để cha Lục và mẹ Lục biết, anh nhấc đôi chân dài đi đến bên cạnh cô, thấp giọng gọi: “Lục Giai Giai, về rồi.”
Lục Giai Giai ừm một tiếng, nhíu mày, híp mắt mở ra, sau đó lập tức tỉnh táo.
Sao cô lại ngủ quên mất?
“Thả em xuống.” Lục Giai Giai vỗ lên vai Lục Nghiệp Quốc.
Lục Nghiệp Quốc bất mãn vì Tiết Ngạn gọi Lục Giai Giai dậy, quay đầu trừng mắt nhìn anh.
Tiết Ngạn hoàn toàn chẳng muốn đáp lại anh ta.
Đàn bà lắm mồm, giống như Triệu Xã Hội chỉ thích làm ra mấy vẻ mặt trộm cắp đó.
Lục Giai Giai dụi mắt, dặn dò ba anh: “Các anh đừng nói với cha mẹ nhé, ngày mai em còn phải đi xếp rơm rạ, bằng không cha mẹ chắc chắn không cho em làm.”
Cũng không phải cô bùng phát trái tim thánh mẫu cưỡng ép bản thân chịu khổ nhưng yêu đều phải xuất phát từ đôi bên.
Đang lúc thu hoạch vất vả, cô cũng không thể chỉ lo cho bản thân được.
Cha mẹ coi cô như gốc mạng, cô cũng không thể không có lương tâm.
Dù sao cũng chỉ mệt hai ngày này thôi.
Lục Ái Quốc nôn nóng: “Sao có thể để em xếp rơm rạ được? Em gái, em đừng làm việc này, anh cả sẽ cố gắng làm nhiều việc hơn.”
“Không thể làm… không thể làm, em không biết khều rạ trông thì nhẹ nhưng bụi đầy mặt, bị râu đâm lên người rất ngứa.” Lục Cương Quốc suýt thì lắp bắp, khoa chân múa tay, muốn cho em gái biết khó chịu bao nhiêu.
Lục Nghiệp Quốc cắn răng: “Anh sẽ nói với mẹ, không cho em làm, nhà chúng ta không thiếu chút cơm này, cùng lắm sau này anh ăn ít một chút.”
Lục Giai Giai cạn lời, dỗ xong cha mẹ còn phải dỗ các anh?
“Em chỉ làm thử một ngày thôi, các anh không được phép làm loạn, bằng không em sẽ nổi giận.” Cô trừng mắt nhìn ba anh em.
Cô không làm vậy mẹ Lục còn phải làm việc nặng tiếp.
Cô cũng không có sức dỗ các anh trai.
Ba anh em buồn bã không biết nên làm thế nào, lúc này Lục Giai Giai mới nhìn về phía Tiết Ngạn: “Anh đợi tí, em đi múc cá cho anh ngay, yên tâm, không khó ăn đến vậy đâu.”
Cô chỉ hận không thể vỗ ngực đảm bảo.
Lục Giai Giai chạy vào sân lấy một phần mà mình đã múc ra từ sớm bưng ra ngoài.
Mẹ Lục đang dọn cơm, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Cho Tiết Ngạn ạ.” Lục Giai Giai nở nụ cười.
Đột nhiên mẹ Lục thấy đau tim: “…”
Lục Giai Giai chạy bước nhỏ ra ngoài, duỗi thẳng cánh tay, đưa cái chậu cá nhỏ tới trước mặt Tiết Ngạn: “Cho anh này.”
Trong lòng ba anh em ghen tỵ muốn chết.
Khóe mắt của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, anh liếc mắt nhìn ba anh em sau đó mới nhận cái chậu nhỏ.
“Giai Giai, về ăn cơm.” Mẹ Lục ở cách đó không xa gọi.
Ánh mắt của bà ta hơi u oán, cứ cảm thấy tâm can nhà mình sắp bị móc đi rồi, bà ta cảm thấy mình cần phải bình tĩnh lại.
“Vâng.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn sắc trời: “Vậy anh mau về đi, đừng để đến lúc đó tối rồi lại không ăn được cơm.”
Đôi mắt của Tiết Ngạn hơi ảm đạm, không quá dám nhìn thẳng vào mẹ Lục ở đối diện mà quay người rời đi một cách cứng ngắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận