Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 116: Bà mẹ chồng ác độc!

Nếu không phải hai ngày này bận thu hoạch thì hôm nay mẹ Lục không đánh hai người này ra bã không được.
Lục Cương Quốc tự biết mình đuối lý nên không nói tiếng nào, đôi mắt lại đỏ hoe.
Mẹ Lục thở phì phò, nhìn người một nhà với vẻ dữ tợn: “Các người đều nghe kỹ cho bà, xưa nay bà đây ân oán rõ ràng, phạt ra phạt, thưởng ra thưởng, sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng được hưởng một chút lợi lộc nào của mấy đứa con tụi bây mà tụi bây còn thiếu điều ở đây ra vẻ đại gia với bà.”
“Hôm qua bà đã nói rồi, trong giai đoạn thu hoạch mỗi ngày Điền Kim Hoa phải làm đủ mười công điểm, bữa sáng và bữa tối đều do cô ta làm, buổi trưa giặt quần áo, thịt trong nhà cũng không có phần của cô ta, có phải các người đều coi lời bà nói như gió thoảng bên tai không? Hả” Mẹ Lục dữ tợn vô cùng.
Chỉ dăm ba câu đã thay đổi quyết định trừng phạt vậy sau này trong nhà ai còn nghe lời bà ta nữa, đến khi đó chẳng phải nhà họ Lục sẽ loạn hết hay sao?
Lục Giai Giai ở bên cạnh biết nỗi khiếp sợ hôm nay chắc chắn là điều không thể thiếu, mẹ Lục ngoài mặt hung dữ nhưng cũng không phải ác nhân.
Công việc mà bà ta chia cho Điền Kim Hoa làm thoạt nhìn vô cùng vất vả, nhưng vẫn nằm trong phạm vi năng lực của cô ta.
Lúc đầu khi Điền Kim Hoa ở nhà họ Điền cũng không được ăn ngon như bây giờ, nhưng mỗi ngày vẫn phải làm nhiều việc như thế.
Còn nữa, không dạy dỗ Điền Kim Hoa triệt để một lần thì sau này cô ta chắc chắn sẽ không an phận.
Mẹ Lục đã rất lâu rồi chưa dạy dỗ ai trước mặt mọi người như thế, Đại Sơn thấy cha mẹ mình bị đánh thảm như vậy, trong lòng sợ hãi đồng thời cũng hơi oán hận.
“Đại Sơn qua đây.” Mẹ Lục nhanh mắt liếc về phía Đại Sơn đứng bên cạnh Lục Hảo, lạnh giọng hỏi: “Cháu nói xem tại sao bà lại đánh cha mẹ cháu?”
Đại Sơn cúi đầu không lên tiếng.
“Đại Sơn, bà không biết bây giờ trong đầu cháu có suy nghĩ gì nhưng cháu phải hiểu rõ một điều, cha mẹ ruột của cháu vẫn còn, bà không có trách nhiệm phải nuôi dưỡng cháu, nếu phòng hai các người cần bà thì phải tuân thủ quy tắc, sai chính là sai, nhất định phải bị phạt, bằng không bà mẹ ngu ngốc này của các cháu sẽ bán các cháu đi, còn bắt bà đây phải dọn cứt cho nữa.”
Mẹ Lục nói trắng ra: “Cháu đừng oán trách bà trong lòng, đã ăn đồ của bà, uống nước của bà, cuối cùng còn phải khiến bà bảo vệ các cháu, nếu như cháu không muốn bà quản nữa vậy hôm nay phòng hai các người chia nhà luôn đi, sau này cho dù cuối cùng cháu bị mẹ ruột nuôi thành tên phế vật hay là bị mẹ ruột cháu dụ đi làm con chó giữ nhà cho nhà họ Điền thì bà cũng sẽ không hỏi tới nữa!”
Bà ta cũng không muốn lãng phí tâm sức lại còn bị oán trách đầy mình.
Nghĩ bà ta là Bồ Tát trên trời phổ độ chúng sinh sao!
Mấy lời này đối với Đại Sơn có lực đả kích không nhỏ, mẹ Lục vẫn luôn là người đáng tin cậy ở nhà họ Lục, cậu bé đã theo bản năng ỷ lại vào bà ta.
Mỗi khi người trong thôn khen cậu bé sẽ luôn nói cậu bé có một bà nội tốt.
Lục Hảo ở một bên cắn răng, kéo em gái Lục Viên của mình tới nói: “Hai chị em chúng cháu đều biết bà nội muốn tốt cho chúng cháu, sau này đều sẽ nghe lời bà nội ạ.”
Lục Giai Giai không ngờ Lục Hảo bình thường ngốc nghếch mà lần này lá gan lại to như thế, dám dẫn em gái mình đứng ra bày tỏ thái độ.
Có tiến bộ!
Đại Sơn lập tức bật khóc, chỉ sợ mẹ Lục sẽ mặc kệ mình: “Bà nội!”
“…” Da mặt của mẹ Lục lập tức mặt căng lên: “Còn khóc nữa, đàn ông nhà họ Lục chúng ta không được khóc!”
Đại Sơn lập tức đè cổ họng, chút oán giận nhỏ trong lòng cũng không dám có nữa, thút thít bảo: “Cháu sai rồi ạ…”
Mẹ Lục trợn trắng mắt, liếc mắt nhìn Lục Cương Quốc và Điền Kim Hoa: “Bò dậy ăn cơm cho bà.”
Điền Kim Hoa bò dậy khỏi đất một cách vừa thê thảm vừa nhanh chóng, không dám lề mề chút nào.
Hôm qua không bị đánh nên cô ta còn tưởng hôm nay mẹ Lục sẽ không đánh mình, dù sao cũng đang mùa thu hoạch, cô ta cũng được tính là sức lao động chính trong nhà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận