Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 66: Lợi hại

Lâm Tú Hà ở bên cạnh cười nhạo một tiếng, cô ta vuốt mái tóc bết dính của mình: “Lợi hại cái gì? Tàn dư của nhà địa chủ mà thôi, các người không thấy động tác vừa rồi của anh ta sao? Tay cầm dao bổ xuống, nói giết là giết, đơn giản cứ như giết người ấy. Tôi nói cho các cô biết, người như anh ta chính là kẻ xấu từ trong trứng nước rồi, máu cả người có lau cũng không lau sạch được đâu, trông cứ như lệ quỷ ấy, tôi thấy sớm muộn gì anh ta cũng dám giết người.”
“Cô đừng nói nữa, thế cũng đáng sợ quá rồi, nhưng Tiết Ngạn thật sự rất lợi hại, vừa rồi toàn thân đầy máu đứng ở nơi đó bất động giống như giết người đã thành quen rồi ấy.”
Lâm Tú Hà cười lạnh, nhe hàm răng hô: “Người như vậy tôi thấy nhiều rồi, theo tôi thấy nên phân cho anh ta làm việc nặng nhất, cho ít công điểm nhất, thịt lần này cũng nên chia cho nhà bọn họ ít hơn, tốt nhất là khiến người nhà bọn họ mệt rã rời đi, như vậy mới có thể nhanh tiêu diệt kẻ…”
Cô ta còn chưa nói xong đã ăn ngay cục đất vào đầu, trán lập tức sưng vù lên.
Lục Giai Giai lại nhặt một cục đất nữa lên, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng: “Cô nói lại lần nữa xem!”
Rất nhiều ngày chưa được ăn thịt khiến thôn dân hào hứng vô cùng trói tứ chi con heo rừng lại, sau đó nhặt một cây gậy thô xuyên qua, mọi người luân phiên khiêng, vội vàng mà lại vui vẻ đi rất nhanh.
Trên đường chỉ còn lại nhóm người Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai nhặt đất cục đất lên lại ném Lâm Tú Hà, trừng mắt nhìn cô ta: “Cô dám nói lại lần nữa xem.”
“Lục Giai Giai, cô dựa vào cái gì đánh tôi?” Lâm Tú Hà ôm trán mình.
Lục Giai Giai lạnh lùng nhìn cô ta: “Tại sao đánh cô, cô không biết sao?”
“Khi ấy heo rừng phát điên, Tiết Ngạn cứu em họ tôi, nếu như không có anh ấy cũng không biết đã có bao nhiêu người chết rồi, quốc gia luôn nói con người bình đẳng, vậy mà cô lại dám nói anh hùng là kẻ xấu. Tôi thấy cô chắc hẳn nên đi tiếp nhận giáo dục tư tưởng, từ từ rửa sạch cái miệng cô đi!” Lục Giai Giai nói một cách đúng lý hợp tình, vô cùng có khí phách.
Lý Phân cũng cảm thấy vừa rồi Lâm Tú Hà nói quá khó nghe, tuy rằng Tiết Ngạn thoạt nhìn có hơi dọa người nhưng lúc đó anh chỉ vì cứu người mà thôi, không nên bị sỉ nhục và đám tiếu như thế.
Cô ta cũng lên tiếng: “Tôi cũng cảm thấy có hơi quá đáng đó, Tiết Ngạn cứu người sao lại không được kết quả tốt? Lại còn chia ít thịt heo rừng cho nhà họ Tiết, heo là do Tiết Ngạn người ta giết, có bản lĩnh thì cô đừng ăn, đúng là đồ không biết xấu hổ!”
Mấy trí thức nữ vừa rồi phụ họa Lâm Tú Hà lập tức đỏ mặt tía tai, bọn họ chỉ hơi sợ Tiết Ngạn chứ vẫn phân biệt được rõ ràng thị phi đúng sai.
Lâm Tú Hà bị nói đến á khẩu, chỉ có thể lầm bầm: “Nhà họ Tiết từng là người bóc lột, tôi cũng có nói sai đâu…”
Lục Giai Giai quả thật rất muốn đập nát sọ của Lâm Tú Hà, cô ngẩng đầu tức giận trừng mắt: “Bây giờ tư tưởng đã sớm thay đổi rồi, quốc gia đề xướng mọi người bình đẳng, trí thức Lâm, mong cô chú ý lời nói của mình.”
“Còn nói người xấu gì đó nữa chứ, cô là người tốt vậy sao vừa rồi không xông lên cứu người khác đi? Thấy heo rừng thì sợ vãi tè ra quần, hãi hết vía đứng chôn chân tại chỗ nào dám nhúc nhích, tôi thấy cả thôn này cũng chỉ có Tiết Ngạn có thể trị được heo rừng thôi. Cô dám nói cả đời cô không lên núi không? Nếu như lần sau cô đụng phải heo rừng, ai cứu cô thì đó chính là người xấu, vậy cô cứ ngồi đó mà đợi chết đi nhé!”
Lục Giai Giai bồi thêm một câu nữa: “Đợi sau này cô gặp phải phiền phức cũng đừng cầu cứu mọi người, người trả đũa chắc chắn sẽ đâm một nhát sau lưng cho đấy.”
Mẹ Lục cũng ở bên phụ họa: “Đúng, cô gái nhà cô tuổi còn trẻ mà bị sao thế hả? Chẳng có một chút tư tưởng quốc gia gì cả, há miệng đóng miệng đều là chửi người, cho rằng mình rất cao quý à, bà nói cho cô biết, con gái tôi như vậy mới là nghe theo lời kêu gọi của quốc gia, học hỏi con gái tôi nhiều hơn đi, tôi thấy cô làm việc đồng áng rất ít, chắc là thiếu cải tạo rồi!”
Mấy đứa cháu trai cháu gái giơ nắm tay nhỏ lên: “Học tập cô út của chúng cháu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận