Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 67: Sau này tôi không dám nói nữa đâu

Cải tạo? Người ở thời buổi này nghe thấy hai chữ này đều không có ai có thể giữ được bình tĩnh.
Lâm Tú Hà lập tức hoang mang, suýt chút nữa cắn phải lưỡi: “Tôi, tôi không có ý đó. Tôi sai rồi, sau này tôi không dám nói nữa đâu.”
Những trí thức nữ khác càng như rùa rụt cổ.
Lúc này Lục Giai Giai mới hài lòng quay người, đám nhỏ vây thành một vòng quanh cô, cô cười bảo: “Đi, xuống núi ăn heo rừng nào.”
Trên núi lớn lại vang lên tiếng la đầy hào hứng.
Mẹ Lục cũng kích động ngẩng đầu, nhìn con gái mình uy phong lẫm liệt quả nhiên có phong thái của bà ta lúc còn trẻ.
Mọi người vui vẻ xuống núi, sau khi bọn họ đi, trong lùm cỏ cách đó không xa hơi lay động.

Cha Lục từ thị trấn về mới biết trong thôn bắt được heo rừng, trong lòng cũng rất kích động.
Mỗi lần vào mùa thu hoạch đều làm việc rất tốn sức, ăn không ngon hại người đến lúc về già rồi cũng chịu tội.
Heo rừng bị khiêng vào sân lớn trong thôn, trên đó bày một loạt nông cụ để mùa đông giết lợn, đang chuẩn bị giết thịt rồi chia.
Cha Lục đứng trên bục phát biểu: “Hôm nay là ngày tốt của thôn Tây Thủy chúng ta, mọi người đều biết vụ mùa năm rồi đã phải chịu tội thế nào, năm nay trước mùa thu hoạch được ăn thịt heo rừng bồi bổ sức khỏe, vậy có bao nhiêu lúa mạch cũng không sợ!”
“Đúng!” Người bên dưới kích động hô lên.
Cha Lục lại nói: “Con heo rừng này hơn một trăm năm mươi cân, dựa theo quy tắc của chúng ta, nhà họ Tiết được chia mười lăm cân, phần thịt heo còn lại người trưởng thành dựa theo đầu người, trẻ con thì tính nửa đầu người, phần còn thừa ai muốn thì lấy công điểm đổi.”
Người trong thôn đều chuyển tầm mắt lên người Tiết Ngạn, cha Lục biết bây giờ mọi người đều không có ác ý nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm một hồi.
Bà Tiền còn lầm bầm: “Cho bọn chúng nhiều thịt như vậy làm gì? Ăn hết được sao?”
Câu này cũng không biết đã nói ra tiếng lòng của bao nhiêu người nhưng lại chẳng ai hé răng nửa lời.
Tiết Ngạn vẫn đứng nguyên tại chỗ với tư thế đó, chẳng nói chẳng rằng, nhưng những người hôm nay có mặt ở đó thấy anh giết heo rừng đều túa mồ hôi lạnh đầy lưng.
Lục Giai Giai thì lại bị thái độ không biết xấu hổ của mấy người này làm cho kinh hãi, heo rừng là Tiết Ngạn giết, chia không cho bọn họ cũng thôi đi lại còn muốn nuốt luôn thịt heo của nhà họ Tiết nữa.
Cô chọc ngón tay vào người mẹ Lục, mẹ Lục hiểu ý ngay, bà ta liếc mắt nhìn con gái rồi hít một hơi thật sâu, gân cổ lên nói: “Bà Tiền, bà làm thế là không đúng nhé, người ta giết con heo hơn một trăm năm mươi cân, còn bà chỉ cần ngồi ở nhà há mồm ăn là được, nhưng không ngờ thịt heo cũng không chặn được mồm bà, bà quản người ta ăn có hết hay không làm gì, cho dù thịt heo của người ta có ném đi thì bà cũng không quản được nhé.”
“Bà đây thì khác, giác ngộ của cả gia đình bọn tôi đều cao hơn bà, có thịt heo miễn phí từ trời rơi xuống, bà đây mừng muốn chết, còn muốn cảm ơn con trai nhà họ Tiết, nếu không có cậu ta thì bà đây có thể ăn được thịt heo rừng sao, các người có thể ăn được thịt heo rừng sao, đúng là trên mặt dính lông chó không biết tốt xấu, chó ngồi kiệu lại không biết thức thời, thôn Tây Thủy cũng không có người giác ngộ thấp như thế.”
Mẹ Lục hùng hổ: “Nếu ai dám không vui vậy đừng lấy thịt heo nữa, ăn đồ của người ta lại còn lén lải nhải đâm thọt sau lưng, đừng có không biết xấu hổ như vậy.”
Những lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức phản ứng lại.
Quả thật bọn họ không bỏ ra một phần sức nào lại được ăn thịt heo miễn phí, nếu là vài năm trước, thịt heo này hoàn toàn không liên quan đến bọn họ.
Mấy người vừa rồi bất mãn đó lập tức chột dạ, cả mấy trí thức nữ nói xấu Tiết Ngạn trên núi cũng chỉ hận không thể cắm đầu vào chân cho rồi.
Mất mặt thế không biết, mệt cho bọn họ còn tự xưng mình là người văn hóa, kết quả lại làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này.
Bà Tiền bị chặn họng nói không nên lời, nhưng hôm nay bà ta mới bị mẹ Lục chặn ngang xong, giờ lại có hơi bất mãn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận