Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 195: Dám về nhà mẹ đẻ, cứ đánh trước một trận rồi nói sau!

“Điều khiến cô tức giận nhất là cháu có thể hỏi cha cháu khi nào Điền Kim Hoa trở về, cũng có thể hỏi chị gái cháu, có thể hỏi bất cứ ai, nhưng tại sao cháu phải hỏi cô, trong lòng cháu thật sự không hiểu một chút nào sao? Cháu còn không biết là cô bị bắt nạt sao?”
Gương mặt của Lục Giai Giai hơi tức giận, cô biết Điền Kim Hoa trọng nam khinh nữ, tuy rằng đối với con gái mình không đánh thì chửi nhưng lại đối xử với Đại Sơn không tồi.
Đại Sơn nghĩ đến mẹ ruột của mình cũng là phải thôi, nhưng cô không thể tha thứ cho việc cậu bé tới hỏi một người bị hại như cô.
Đây là có ý gì, cô đối tốt với Đại Sơn lại thành lý do để cậu bé không cân nhắc đến cảm giác của cô hay sao?
Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, tại sao cô phải biết khi nào Điền Kim Hoa về nhà, Đại Sơn muốn cô lên tiếng cầu tình mẹ Lục sao?
Lục Giai Giai càng nghĩ càng cảm thấy chạnh lòng, cô cố gắng để bản thân không nghĩ sâu xa hơn.
Đại Sơn mới là đứa trẻ bảy tuổi thôi, cô không muốn nghĩ về cậu bé quá mức đến thế.
Trong sân yên tĩnh hẳn, bé gái lớn hơn một chút đã lên núi cắt cỏ heo, chỉ còn lại đứa trẻ nhỏ hơn ở nhà.
Lục Giai Giai cúi mắt cúi đầu nhóm lò, đột nhiên trước mặt xuất hiện một bông hoa nhỏ màu vàng, cô ngẩng đầu lên.
Lục Viên thử duỗi tay tới, dè dặt nói: “Cô út, cô đừng buồn, tặng cô hoa này, cháu đã hái bông đẹp nhất đấy ạ.”
Thạch Đầu cũng chạy nhanh tới: “Cô út, cô đừng buồn, cháu gom kẹo cho cô ăn.”
Đứa trẻ đưa viên kẹo mà mình không nỡ ăn ra, giấu lâu như thế, vỏ kẹo cũng biến vàng rồi.
“Cháu cũng có, cho cô út.” Chuyên Đầu ba tuổi lững thững chạy tới.
Lục Giai Giai không nhịn được mà nở nụ cười, xoa đầu đứa trẻ: “Cô út nhận đồ của các cháu, không buồn nữa.”
Lúc này, Đại Sơn sụt sịt mũi, giơ cánh tay lau nước mắt trên mặt, nhỏ giọng bảo: “Cô út, cháu sai rồi, cháu không nghĩ nhiều như vậy nữa.”
Lục Giai Giai trong lúc nhất thời không biết nên đối mặt với Đại Sơn thế nào, thật sự không thể cười nổi với cậu bé, chỉ có thể nói với đám trẻ: “Hôm nay nấu nhiều cá, mau lấy bát tới đây, cô lén múc ít canh cá cho các cháu.”

Khi người nhà họ Điền từ thị trấn trở về thì trời đã tối.
Mẹ Điền khóc đến đỏ hoe mắt, Điền Quang Tông mất kiên nhẫn đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, em trai xảy ra chuyện như vậy chúng ta cũng không có cách nào khác, bây giờ điều quan trọng nhất là chúng ta phải sống tiếp thế nào đây, mẹ với cha đã hai ngày không ra đồng rồi, chúng ta lấy gì mà ăn?”
Con dâu nhà họ Điền vặn cổ: “Đúng rồi đấy, mẹ, cho dù mẹ không thương bọn con thì cũng phải thương cháu trai lớn của mẹ chứ, nếu như nó không được ăn no cơm, đến khi đó đói quá không lớn được thì lấy gì mà hiếu thuận mẹ?”
“Gấp cái gì? Mẹ còn sáu đứa con gái cơ mà, bọn nó còn có thể trơ mắt nhìn mẹ chết đói, còn có thể nhìn cháu trai ruột của mình chết đói được sao?” Mẹ Điền lau nước mắt ở khóe mắt.
“Nói thì nói như vậy, nhưng chị hai, chị năm từ sau khi gả ra ngoài cũng chưa từng về lần nào, bây giờ chân chị cả đã bị nhà chồng đánh què rồi, những chị gái khác cũng bị nhà mẹ chồng trông chừng, chỉ sợ không moi ra được một tí lương thực nào đâu.”
Con gái nhà họ Điền lén trộm lương thực ở nhà chồng về cho nhà mẹ đẻ, khi ấy chuyện này cũng chấn động suốt một thời gian, mấy thôn xung quanh đều biết.
Lúc đó đều là lương thực cứu mạng, nói một miếng lương thực một cái mạng cũng không hề quá.
Từ sau vụ đó, đàn ông lấy con gái nhà họ Điền không có ai là không giám sát chặt chẽ vợ mình.
Dám về nhà mẹ đẻ, cứ đánh trước một trận rồi nói sau!
Mẹ Điền cũng không biết có phải bị đâm trúng phổi hay không mà rơi vào trong chua xót, dùng sức vỗ lên đùi mình: “Đúng là tạo nghiệt mà, nuôi không mấy cái thứ vô dụng đó!”
Cha Điền khom lưng nhíu mày: “Tôi đã sớm nói con gái toàn cái thứ vứt đi, nếu như tụi nó thật sự nghĩ cho nhà mẹ đẻ thì làm sao nhà chồng có khả năng quản được tụi nó.”
Con dâu nhà họ Điền đảo trắng mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận