Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 273: Thêm một phần sính lễ

“Không cần cảm ơn tao.” Mẹ Lục bĩu môi: “Tao không quan tâm cuối cùng rốt cuộc phòng hai tụi bây thế nào nhưng Đại Sơn tuyệt đối không có khả năng nhận được một phần lợi ích nào từ tay tao, tao tuyệt đối sẽ không thừa nhận nó là cháu trai mình, cho đến khi tao chết cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với nó.”
Mẹ Lục tự cho rằng mình không thể quản trời quản đất, làm đến mức này vì phòng hai đã coi như hết tình hết nghĩa rồi.
Lục Cương Quốc lại dập mạnh đầu, sau đó nói với Đại Sơn: “Mau qua đây, theo cha.”
Bây giờ Đại Sơn còn đang chìm đắm trong lời nói vừa rồi của bà nội.
Bà nội nói đến chết bà cũng sẽ không có bất cứ quan hệ gì với mình.
Điền Kim Hoa hoảng hốt: “Đại Sơn, con đã nhìn thấy chưa? Bà nội con không cần con, cha con nghe lời bà nội con nhất, nếu con về, bọn họ nhất định sẽ đánh chết con.”
Mẹ Điền cũng không muốn bỏ qua cái bánh thơm này: “Đại Sơn, bây giờ mẹ cháu chỉ có mình cháu thôi!”
Bà ta ám thị nhắc nhở, cuối cùng Đại Sơn cũng nghĩ đến lời mà mẹ Điền nói với mình hôm qua.
Chỉ cần cậu bé kiên trì theo mẹ thì mẹ có thể về nhà, cậu út cũng sẽ được thả ra ngoài, đến khi đó người nhà họ Lục cũng sẽ thuận theo cậu bé, càng thương cậu bé hơn, chị em gái trong nhà đều sẽ nghe lời cậu bé.
Đại Sơn ôm cổ Điền Kim Hoa, hai người vô cùng thân thiết: “Con muốn đi theo mẹ, có ly hôn con cũng phải theo mẹ.”
Cậu bé gào lên với Lục Cương Quốc: “Nếu cha cứ đòi ly hôn với mẹ, vậy con cũng không nhận cha nữa.”
“Giờ cháu muốn thế nào?” Mẹ Lục hỏi với vẻ châm biếm.
Đại Sơn nghĩ ngợi: “Cháu muốn cô út viết thư hòa giải, cháu muốn mẹ cháu về, sau này ở nhà cháu, mẹ cháu phải làm chủ nhà, không cần người khác quản!”
“Ồ…”
Không chỉ mẹ Lục đảo trắng mắt mà Lục Giai Giai ở sau lưng mẹ Lục cũng không nhịn được mà đảo trắng mắt.
Lòng tham của con người đúng là càng ngày càng lớn, mấy ngày nay ở nhà họ Điền được tâng bốc quen rồi, cũng muốn về nhà mình làm bá vương đây mà.
Mới đầu có lẽ chỉ muốn cho mẹ mình làm chủ nhà thôi, nhưng thời gian từ từ lâu dần, chỉ sợ sẽ bắt đầu dày vò chị em mình.
Trước kêu bọn trẻ nghe lời, đợi bọn trẻ nghe lời rồi chỉ sợ lại nghĩ ra cách khác dày vò bọn họ.
Quá trình đều là đi từng bước, bây giờ Đại Sơn có khả năng không muốn bán chị em gái mình đi, nhưng thời gian lâu dần cũng sẽ đi đến bước đó.
Mẹ Lục trực tiếp nói với mẹ Điền: “Nếu như hôm nay Lục Cương Quốc ly hôn, chuyện sính lễ sẽ bỏ qua, nếu không ly hôn, ngày mai tôi sẽ tới thị trấn tố cáo bà, bà nhất định phải trả sính lễ lại cho nhà họ Lục chúng tôi!”
Nhà họ Điền đã như thế, cho dù nhà họ Lục có đánh chết bọn họ thì bọn họ cũng không móc ra được sính lễ.
Nói trả sính lễ chẳng qua là cho thằng hai lý do ly hôn nhanh nhất có thể.
Bà ta để lại một câu này rồi dẫn đám đông người rời đi.
Mẹ Điền ngồi bệt xuống đất, từ từ ngẩng đầu nhìn Đại Sơn, bây giờ hy vọng duy nhất của bà ta đều ở trên người Đại Sơn.
Giống như dù con gái bà ta ly hôn, chỉ cần Đại Sơn còn ở nhà bà ta thì người nhà họ Lục đều sẽ bị bà ta khống chế.
Điền Quang Tông thấy nhà họ Lục chỉ còn lại Lục Cương Quốc, anh ta mới đỡ mẹ Điền dậy kéo sang một bên.
Anh ta trừng mắt: “Mẹ, mẹ cho bọn họ ly hôn đi, bằng không danh tiếng của nhà mình sẽ hỏng hết mất, đến khi đó lỡ như phải tới nơi khổ hơn chắc chắn chỉ có con thôi, mẹ đừng quên trong nhà chỉ còn mỗi một đứa con trai là con, có phải mẹ cũng muốn đuổi cả con đi không?”
Anh ta nôn nóng giậm chân: “Mẹ nghĩ thanh niên trí thức đều làm công việc gì mà xem? Con làm chắc chắn còn khổ hơn bọn họ”
“Vậy… vậy phải làm sao?” Mẹ Điền lau nước mắt: “Mẹ cũng không thể mặc kệ em con được.”
Điền Quang Tông tức thở hổn hển: “Vậy mẹ chỉ cần em trai mà không cần con chứ gì? Con không phải con trai của mẹ sao? Con còn có Đại Phi cần phải chăm sóc, hơn nữa với tình hình bây giờ, mẹ không cho bọn họ ly hôn cũng vô dụng, nhà họ Lục cũng chẳng muốn quản Lục Cương Quốc nữa rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận