Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 659: Đây đã là một nửa số tiền trong nhà rồi

Điền Kim Hoa thấy Đại Sơn không đáp lời mới vội nói: “Đại Sơn, bà ngoại tốt với con như vậy, kêu con đòi tiền thì đã làm sao?”
Đại Sơn vẫn không nói gì, sắc mặt của Điền Kim Hoa càng ngày càng lạnh lùng.
Cô ta tức giận vỗ một cái vào lưng Đại Sơn: “Nói mau.”
Đại Sơn nghẹn đến đỏ mặt, gào lên: “Cha sẽ không cho con nữa, đây đã là một nửa số tiền trong nhà rồi.”
Cậu bé đứng dậy đối diện với Điền Kim Hoa, nhắm mắt hét lên: “Mẹ là đồ điên, bà ta đã đối xử với mẹ như thế mà mẹ còn nói bà ta tốt, mẹ là đồ ngốc sao? Con vất vả lắm mới xin được tiền về, vậy mà mẹ lại chuyển tay đưa ra ngoài, đầu óc mẹ có bệnh hả?”
Đại Sơn càng ngày càng cảm thấy Đại Phi nói đúng, đầu óc mẹ cậu bé đúng là có bệnh, thích làm chó hầu hạ nhà họ Điền.
Bản thân ho ra máu lại còn đảo mắt đưa tiền cho nhà họ Điền.
Điền Kim Hoa sững sờ, không ngờ Đại Sơn lại nói cô ta như thế.
Con dâu cả Điền ở bên cạnh bĩu môi.
Đại Sơn với Điền Kim Hoa cũng không giống nhau, cậu bé được nuông chiều đến lớn, đều là người khác cung phụng cậu bé, hiển nhiên cậu bé không thể hiểu được mạch suy nghĩ của Điền Kim Hoa rồi.
Con dâu cả Điền xoa đầu Đại Phi, liếc mắt ra hiệu, hai người không chêm lời vào mà tiếp tục ăn cơm.
Mẹ Điền nổi giận, bà ta đứng dậy: “Lão lục, đây là con trai ngoan của mày đấy, mày làm mẹ đối xử tốt với nó như thế, vậy mà nó lại chửi mày, hôm nay tao nhất định phải đánh chết nó!”
Ăn của bà ta, uống của bà ta, lại còn dám không nghe lời bà ta.
Bà ta cầm cái gậy bên cạnh lên, lại bị Điền Quang Tông hô: “Mẹ, sao mẹ có thể đánh Đại Sơn? Có phải mẹ muốn con cũng bị đánh một trận không?”
Lúc này mẹ Điền mới nhớ đến Lục Cương Quốc, ánh mắt của bà ta rơi lên người Điền Kim Hoa, giơ tay đưa gậy cho cô ta: “Con trai đều do mẹ dạy, mày đánh nó hộ tao đi, đánh một trận ra trò vào, xem nó còn dám hét lên với mày nữa không?”
Đại Sơn đã chạy ra ngoài được vài bước, nhưng nhìn thấy mẹ Điền đưa gậy cho Điền Kim Hoa, cậu bé dừng bước chân, nhìn cô ta.
Điền Kim Hoa nhìn cái gậy trong tay mẹ Điền, cô ta phẩy tay: “Mẹ, Đại Sơn là con trai con, sao con có thể đánh nó được?”
Trong lòng Đại Sơn nhẹ nhõm, bản thân cậu bé cũng không biết đang trông chờ điều gì nữa.
“Lão lục, mày cũng không nghe lời tao đúng không, mẹ đánh con trai là chuyện bình thường, con trai mày được mày chiều, bây giờ ở trước mặt nhiều người như vậy lại dám chửi mày là đồ ngu.” Mẹ Điền giơ cái gậy lên: “Nếu mày không đánh nó, sau này nó chắc chắn sẽ không hiếu thuận mày nữa.”
Điền Kim Hoa do dự, lúc này mẹ Điền lạnh giọng: “Còn không nhận, mau đánh nó cho tao, ngay cả lời tao mà mày cũng không nghe sao?”
Cả người Điền Kim Hoa run lên, vậy mà lại giơ tay cầm lấy cái gậy, cô ta chần chừ một lúc rồi cầm lên nhìn Đại Sơn: “Rốt cuộc mày có đi đòi tiền của cha mày không? Nếu mày đi mẹ sẽ không đánh mày.”
“Con không đi!” Đại Sơn nhìn vào đôi mắt của cô ta.
Điền Kim Hoa nổi giận: “Tại sao mày không đi? Nếu mày không đi, tao thật sự sẽ đánh mày đấy!”
“Con, không, đi!”
Điền Kim Hoa không biết bị chọc vào chỗ nào, tức mà không có chỗ xả nên cô ta cầm gậy đánh Đại Sơn.
Đại Sơn vốn định chạy, nhưng nhìn cái gậy trong tay Điền Kim Hoa, cậu bé lại không muốn chạy nữa.
Lúc Điền Kim Hoa ở nhà họ Lục thường xuyên đánh con gái, đánh người cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Cô ta đánh một gậy vào mông Đại Sơn: “Có đi không?”
Đại Sơn bị đau nhưng cậu bé chỉ nhìn Điền Kim Hoa mà không lên tiếng.
Mà người nhà họ Điền ngồi cách đó không xa chỉ nhìn tất cả.
“Có đi không? Có đi không? Mày có đi không?” Điền Kim Hoa đánh liên tiếp vài cái, hết đánh vào mông lại đánh vào chân Đại Sơn.
Đại Sơn nhìn Điền Kim Hoa, vẫn bất động, cắn răng không nói gì.
Đột nhiên Điền Kim Hoa hoảng lên, giọng cô ra run rẩy: “Đại Sơn.”
“Cũng có khí phách quá nhỉ, thà rằng bị mẹ đánh chết chứ không muốn giúp mẹ mình, lão lục, đây chính là con trai tốt mà mày thương đấy.” Mẹ Điền lẩm bẩm, đi lên kéo Đại Sơn ném vào trong nhà kho.
Thẳng đến khi không có người nào nữa, Đại Sơn mới ngồi xổm xuống khóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận