Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 732: Lục Giai Giai lấy giấy đăng ký kết hôn ra 2

Cô thật sự không muốn dính lấy tin đồn tai tiếng, thời đại bây giờ không bao dung đối với nữ giới, càng đừng nhắc đến hiện tại.
Cho dù sau này cô lấy được thành tựu thế nào, chỉ sợ vẫn không nổi danh bằng tin tức đào hoa của cô, nhưng bây giờ Lục Giai Giai thật sự không nhịn được nữa: “Còn lại gần tôi thêm nửa bước, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
Những người khác trong thư viện nhìn quan, nhân viên quản lý nghe thấy tiếng cũng đi tới chỗ này.
“Thư viện cấm làm ồn, có chuyện gì thì ra ngoài nói.”
Lục Giai Giai không e dè: “Anh ta quấn lấy tôi, tôi đã gặp anh ta rất nhiều lần ở thư viện rồi.”
Nhân viên quản lý nhìn về phía Viên Thường Tân.
Viên Thường Tấn ôm trán mình, vội vàng nói: “Không có, bạn học Lục này hiểu lầm rồi, cô ấy là sinh viên viện ngoại ngữ, tôi là sinh viên viện văn học, có một vài danh tác muốn nhờ cô ấy phiên dịch, có khả năng giữa lời nói không đúng khiến cô ấy hiểu lầm thôi.”
Trả đũa, chắc chắn sẽ có người ở sau lưng nói cô tự luyến, Lục Giai Giai lạnh mặt: “Vậy mời anh cách xa tôi một chút, tôi cũng không muốn giúp anh phiên dịch bất cứ thứ gì hết.”
“Được, đồng chí Lục, thật sự xin lỗi, khiến cô hiểu lầm rồi, tôi xin lỗi cô ngay tại đây.” Giọng nói của Viên Thường Tân rất chân thành.
Anh ta đứng dậy rời đi, ngồi bên cạnh bàn cách Lục Giai Giai vài mét.
Lục Giai Giai kiểm tra xong tư liệu lại vội vàng rời đi, vừa rời khỏi thư viện, Viên Thường Tân đã bám theo phía sau cô, hai người cách nhau bảy tám mét.
Nói gần không gần, nói xa không xa, vườn trường cũng không phải của một mình Lục Giai Giai, cô hoàn toàn không có cách nào chỉ trích anh ta được.
Ánh mắt của Lục Giai Giai u ám, định nói chuyện này cho anh ba mình.

Lục Giai Giai cầm sách bước rất nhanh, cô trở về ký túc xá đặt sách lên giường, sau đó ra ngoài nhìn thấy Viên Thường Tân.
Anh ta đang ngồi trên ghế nghỉ bên cạnh tòa nhà ký túc xá, chỗ cách anh ta mười mấy mét là phòng nước để đun nước nóng, thường sẽ có nam sinh viên ngồi ở đây, anh ta ngồi đó cũng không bất ngờ gì.
Viên Thường Tân cũng nhìn thấy Lục Giai Giai, anh ta vừa cười vừa gật đầu, hai người giống như bạn tốt nhiều năm.
“…” Lục Giai Giai nhíu mày, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện ra không đúng.
Cách Viên Thường Tân không xa có một nam sinh viên, anh ta làm như vô tình nhưng hình như vẫn luôn nhìn Viên Thường Tân, ánh mắt có hơi khác thường.
Lục Giai Giai cũng không kịp nghĩ nhiều, Viên Thường Tân lại cười với cô, rõ ràng cười rất nhã nhặn nhưng Lục Giai Giai lại chỉ hận không thể cầm gạch đập anh ta ngất xỉu.
Cô về ký túc xá bắt đầu tổng kết tài liệu và viết lách.
Cách hai ngày, Trần Ngọc về trường đi học, cô ta rời khỏi trường học đã được một khoảng thời gian, lâu đến mức Lục Giai Giai tưởng phòng ký túc xá bọn họ chỉ có ba người các cô.
Điều khiến Lục Giai Giai ngạc nhiên là bụng của Trần Ngọc lại xẹp rồi.
Theo lý mà nói vẫn chưa đến tháng sinh mới phải, cho dù đẻ rồi cũng không có khả năng về đi học sớm như thế.
Trần Ngọc về ký túc xá ngủ, cô ta thấy Lục Giai Giai là buông lời hung ác: “Cô đừng tưởng có Lục Kính Quốc bảo vệ thì cô sống vô tư được, tôi nói cho cô biết, tôi có quá nhiều cách khiến cô không thể ở thủ đô này được, cô cứ đợi mà xem.”
Lục Giai Giai: “…”
Cô biết Trần Ngọc này có chút bối cảnh nhưng nếu anh ba cô đã nói người nhà Trần Ngọc sắp không lăn lộn tiếp được nữa, vậy thì chắc chắn sắp không yên thân được nữa rồi.
Đôi môi đỏ của cô nhếch lên: “Tôi đang đợi Trần đại tiểu thư cho tôi hết sống được tiếp đây.”
Trần Ngọc cắn răng, kéo chăn lên ngủ.
Ngược lại Lục Giai Giai nhìn bụng cô ta thềm vài lần nữa, trong lòng sớm đã có suy đoán.
Đứa con sáu tháng đã thành hình, muốn bỏ chắc chỉ có thể phá thai, đứa trẻ đó không thể tới thế giới này, Lục Giai Giai không biết là đau lòng hay là thấy may mắn nữa.
Buổi trưa cô ngủ ở phòng học, lúc tỉnh lại muốn đi rửa mặt lại thấy Trần Ngọc đang nhìn từ trên cao xuống một người phụ nữ trung niên ở hành lang.
Hai tay cô ta khoanh trước ngực: “Tôi đã phá thai rồi, không phải Lữ Vĩ lợi hại lắm sao? Có bản lĩnh thì kêu con trai bà tới cầu xin tôi đi, nếu anh ta không cầu thì cha tôi sẽ luôn chèn ép anh ta, khiến cả đời anh ta không thể trở mình được.”
Người phụ nữ trung niên đó bối rối: “Tiểu Ngọc, không phải hai người các con đã kết hôn rồi sao? Đừng làm căng như vậy, bằng không sau này hai đứa định sống thế nào?”
“Tôi quan tâm bà sống thế nào làm gì, đắc tội với tôi thì đừng hòng được sống yên ổn, cũng đừng mơ giở giọng mẹ chồng ra trước mặt tôi, tôi nói cho bà biết, Trần Ngọc tôi không trúng chiêu này đâu.”
“Tiểu Ngọc…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận