Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 167: Cô ấy trở về rồi

“Không thể dùng.” Tiết Ngạn đang tìm áo ngẩng phắt đầu dậy, lại thấp giọng nhấn mạnh: “Không thể dùng bột mì trắng.”
Tiết Dương nôn nóng: “Anh cả, có mười cân bột mì trắng lận mà, ăn một ít cũng có sao đâu.”
“Anh phải trả về.” Tiết Ngạn mím môi, khớp ngón tay hơi siết chặt, nói một câu mà những người khác đều không hiểu: “Cô ấy trở về rồi.”
Anh thích cô, muốn lấy cô, bốn năm trước chính là như vậy.
Sắc mặt của cha Lục hơi thay đổi, sau đó lập tức vui vẻ.
Không ai hiểu con trai bằng cha, lúc trước ông ta biết đứa trẻ này thích cho nên mới muối mặt chạy tới cầu hôn.
“Vậy khi nào trả về?” Cha Tiết hỏi.
Tiết Dương vẫn chẳng hiểu gì cả: “Tại sao phải trả về, đây là quà nhà họ Lục tặng cho anh cả mà, hơn nữa chúng ta cũng đã nhận rồi.”
Tiết Khiêm chỉ hận không thể bịt miệng Tiết Dương lại, sắc mặt của Tiết Ngạn càng lúc càng khó coi.
Sớm biết thế lúc đầu anh đã không nhận rồi.
Tiết Ngạn thấp giọng nói: “Qua một khoảng thời gian nữa rồi nói sau.”
Bây giờ anh vẫn chưa có tư cách.
Anh nhất định phải kiếm tiền nhanh nhất có thể, xem ra chỉ có thể hợp tác với người đó thôi.

Buổi chiều Lục Giai Giai tới chỗ ghi công điểm, khi trời gần tối, cô thấy cha Lục dẫn La Khinh Khinh về.
Tóc tai của cô ả rối tung, thậm chí có chỗ còn dính vào với nhau, toàn bộ gương mặt đều nhem nhuốc, cũng không còn vẻ cao ngạo trước đây nữa.
Cô ả im lặng đi theo phía sau cha Lục.
Trong đầu Lục Giai Giai lập tức nghĩ đến tình tiết về La Khinh Khinh.
Trong cốt truyện nguyên tác La Khinh Khinh cuối cùng trở thành người phụ nữ của Châu Văn Thanh, được gọi là mối tình đầu.
Nhưng ở giai đoạn đầu, sau khi Châu Văn Thanh và Trình Ánh Huyên chạy mất, La Khinh Khinh không được che chở đã quyến rũ anh tư Lục Nghiệp Quốc của cô, thành công trở thành chị tư của cô.
Lục Giai Giai: “…”
Thế nhưng La Khinh Khinh gả vào nhà họ Lục cũng không an phận bao nhiêu, mục đích cô ả gả vào nhà họ Lục chính là không muốn làm việc đồng áng, và muốn ăn ngon mặc đẹp.
Cả ngày chỉ ôm một quyển sách đọc, vừa làm việc đã xỉu ngang xỉu dọc, hễ tỉnh dậy là khóc.
Mẹ Lục bị chọc giận đã đánh La Khinh Khinh vài lần.
Nhưng cô ả khóc dễ coi, lần nào cũng sướt mướt thảm thiết, hơn nữa mãi không chịu sửa, kết quả sự việc cuối cùng toàn là thanh thế thì lớn mà kết quả thì nhỏ tí, chỉ qua loa cho xong.
La Khinh Khinh ở nhà không ra đồng làm việc cũng thôi đi, nhưng ngay cả cơm cũng không nấu, cộng thêm công điểm của nhà họ Lục lại là gộp chung, Điền Kim Hoa và Trương Thục Vân cũng dần có ý kiến.
Ai bằng lòng nuôi một người nhàn rỗi chỉ biết ăn cơm?
Mẹ Lục trực tiếp tuyên bố, hoặc là Lục Nghiệp Quốc ly hôn với La Khinh Khinh, hoặc là chia ra khỏi cái nhà này.
Thế nhưng ở ngay giai đoạn mấu chốt này thì La Khinh Khinh lại mang thai, hiển nhiên Lục Nghiệp Quốc không thể ly hôn với cô ả.
Mẹ Lục cũng mệt rồi, dứt khoát cho ba đứa con trai ra ở riêng, dù sao con gái cũng đã chạy rồi, cũng không trông mong con trai ra mặt nữa, còn nuôi bọn họ làm gì?
Từ lúc không cần trợ cấp cho các con trai nữa, cha Lục và mẹ Lục sống rất thoải mái.
Nhưng anh tư của cô thì gặp rắc rối, La Khinh Khinh mang thai rồi, trực tiếp nằm trên giường chẳng làm gì hết, ban ngày Lục Nghiệp Quốc ra đồng kiếm công điểm, buổi trưa và buổi chiều về nhà nấu cơm, ngay cả buổi tối còn phải chạy ra ngoài giặt quần áo.
Chưa đến vài tháng đã mệt phờ người.
Đến khi đứa trẻ được chín tháng gần sinh thì quốc gia thông báo tin tức khôi phục kỳ thi đại học.
Nếu không phải đến tháng thì La Khinh Khinh chỉ hận không thể lập tức bỏ ngay đứa con trong bụng.
Nói đến đây, Lục Giai Giai cũng không biết có nên khâm phục cô ả hay không, ngày thứ ba cô ả mới sinh xong con vậy mà lại gắng gượng đi tham gia kỳ thi đại học.

Bạn cần đăng nhập để bình luận