Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 518: Cháu bằng lòng chia một nửa cơm của mình cho cô út

“Em không hiểu đâu.” Trương Thục Vân phiền muộn nhìn trời.
Cô ta nghĩ, trước đây sao mình lại không hiểu chuyện như vậy, không biết từ từ thương em gái, bây giờ thì hay rồi, một chút ưu điểm để giữ Lục Giai Giai ở lại cũng không có.
Mẹ Lục lấy áo bông của cha Lục ra ngoài gấp gọn gàng, vừa ra cửa thì bị Lục Viên và Thạch Đầu ôm chân, ngẩng gương mặt nhỏ lên nói: “Bà nội, tụi cháu nhớ cô út, bà kêu cô út về nhà ở đi.”
Lục Viên chớp đôi mắt to, cô bé vô cùng thích mùi hương trên người Lục Giai Giai, hơn nữa ở trong lòng cô út vô cùng mềm mại, còn cho cô bé rất nhiều đồ ăn ngon.
“Cháu nhất định sẽ tốt với cô út.” Lục Viên nghĩ đến thứ mà mình có thể lấy ra được nhất: “Cháu bằng lòng chia một nửa cơm của mình cho cô út.”
“Cháu cũng cho cô út một nửa.”
Ở thời đại này, ăn mặc là quan trọng nhất, đặc biệt là đối với trẻ con có thể ăn no lại càng là hy vọng xa vời hơn, bằng lòng chia một nửa phần cơm cho có thể thấy lòng yêu thích của đứa trẻ đối với Lục Giai Giai.
Mẹ Lục cười xô cả nếp nhăn, vỗ lên đầu Lục Viên và Thạch Đầu với vẻ ân cần: “Yên tâm, cô út cháu là con gái của bà, bà cũng muốn cô về nhà ở, lát nữa có thời gian bà sẽ đi hỏi lại.”
Lục Viên ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt mẹ Lục mà cũng cười theo, lộ ra hàng răng sữa nhỏ.

Lục Giai Giai không ngờ trong bẫy thật sự bắt được một con thỏ, trong mắt cô mang theo tia sáng: “Tiết Ngạn, thật sự bắt được thỏ này, anh thật lợi hại quá.”
Tiết Ngạn ừm nhẹ một tiếng, chỉ là ngữ điệu hơi cao, anh duỗi tay xoa đầu Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai theo anh xuống núi, thanh niên trong thôn nhìn thấy con thỏ trong tay Tiết Ngạn mà khóe miệng co rút.
Buổi trưa bắt được một con gà rừng, buổi chiều bắt được một con thỏ, mà bọn họ thì chẳng bắt được gì hết.
Tiết Ngạn thành thạo giết con thỏ cắt tiết, sau khi làm sạch lại hỏi Lục Giai Giai: “Có thể để anh nấu con thỏ này được không?”
“Đương nhiên là được rồi, trình tự làm giống như lúc nấu thịt gà buổi trưa thôi, để em nhóm lửa cho anh.” Lục Giai Giai hào hứng nhét củi vào trong lò.
Tiết Ngạn mím môi: “Số thịt này có khả năng sẽ bị anh lãng phí, có thể… sẽ không ngon?”
“Sao có thể chứ? Em ở bên cạnh nhìn mà.” Lục Giai Giai vỗ ngực: “Yên tâm đi, tuy rằng em không nấu ngon bằng mẹ em, nhưng dưới sự chỉ dẫn của em, món anh nấu lần đầu tiên chắc chắn ngon.”
Khóe môi của Tiết Ngạn cong lên.
Nấu xong thịt thỏ, cũng rất đâu ra đấy, Lục Giai Giai kêu Tiết Ngạn mang qua cho cha Tiết một chậu nhỏ, phần còn lại để ngày mai Tiết Ngạn mang đến xưởng ăn.
Tiết Ngạn lắc đầu: “Không cần, ở xưởng có nhà ăn, mang mấy thứ này đi quá phiền phức.”
Lục Giai Giai nghĩ lại thấy cũng đúng, vừa chuẩn bị cơm xong thì mẹ Lục tới, Lục Giai Giai vội vàng chạy ra, kéo mẹ Lục vào cùng ăn cơm.
Mẹ Lục ngồi vào bàn liếc mắt nhìn, thức ăn cũng không tồi.
Tiết Ngạn im hơi lặng tiếng múc cháo vào bát của mẹ Lục và Lục Giai Giai, mình thì uống canh loãng.
“Mẹ, mẹ nếm thử thịt thỏ đi, là Tiết Ngạn nấu đấy.” Lục Giai Giai gắp một miếng thịt cho mẹ Lục trước.
Mẹ Lục nếm thử: ‘Không tồi, rất có thiên phú.”
Lục Giai Giai ngẩng gương mặt nhỏ lên khen ngợi: “Đúng chứ, Tiết Ngạn thật sự vô cùng lợi hại, rất nhiều người đều không săn được gì, nhưng buổi trưa Tiết Ngạn săn được một con gà rừng, buổi chiều lại săn được một con thỏ.”
Nếu là người khác khen anh như thế, Tiết Ngạn cũng chẳng buồn nghe, nhưng Lục Giai Giai nói như vậy, đôi mắt đen của anh hơi di chuyển, môi hơi nhếch lên.
“Cũng được, chỉ là học được ít phương pháp thôi.” Tiết Ngạn thấp giọng bảo.
Tình cảm của hai vợ chồng tốt hiển nhiên mẹ Lục vui vẻ: “Các con còn trẻ ăn nhiều một chút, đặc biệt là Tiết Ngạn, ngày thường nếu như huấn luyện vất vả cũng đừng để bản thân thiệt thòi, lỡ như cơ thể bị thương, già rồi cũng rắc rối.”
“Đúng, không cần tiết kiệm tiền, tiền lương của hai chúng ta đủ tiêu.” Lục Giai Giai cũng vỗ lên người Tiết Ngạn không biết trân trọng sức khỏe của mình: “Phải đúng giờ ăn cơm, đừng bữa đói bữa no, phải ngủ sớm một chút, đừng thức khuya…”
Lục Giai Giai lải nhải một tràng dài, tầm nhìn của Tiết Ngạn đều rơi lên người cô, giữa hai người dường như có một tầng lá chắn mà người khác không thể chen vào được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận