Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 180: Anh giúp em đánh chết anh ta đi

Anh ta ôm mặt, vẻ mặt dữ tợn: “Lục Giai Giai, con ranh con nhà mày lại dám ra tay với tao!”
Điền Diệu Tổ nói xong lại với tay về phía Lục Giai Giai.
“…” Đôi mắt của Lục Giai Giai long lên, cô nhìn ra phía sau Điền Diệu Tổ, gương mặt nhỏ hiện ra vẻ mừng rỡ: “Anh tư, Điền Diệu Tổ này bắt nạt em, anh giúp em đánh chết anh ta đi!”
Cô hơi hất cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo, rõ ràng là bộ dáng có người chống lưng.
Cả người Điền Diệu Tổ lập tức cứng ngắc.
Lục Nghiệp Quốc từ nhỏ đã thích đánh nhau, tính cách lại nóng nảy, lúc nhỏ Điền Diệu Tổ cũng từng bị anh ta đánh một lần, từ đó để lại bóng ma tâm lý.
Cả người Điền Diệu Tổ run lên, vội vàng lùi về sau: “Tôi không có, tôi chỉ nói đùa với em Lục thôi…”
Đầu vừa quay được một nửa, anh ta đã phát hiện ra sau lưng không hề có người, Điền Diệu Tổ lập tức biết mình bị lừa rồi.
Anh ta quay phắt đầu lại, phát hiện ra Lục Giai Giai đang chạy về phía trước, đã bỏ xa anh ta vài mét.
Lục Giai Giai vừa chạy vừa nhìn xung quanh, trông thấy một đống củi ở cách đó không xa.
Nông thôn thích đốt cành khô, thường chất đống lại với nhau đợi lúc nào dùng thì lấy lúc đó.
Cô vụt cái chạy qua bên đó, Điền Diệu Tổ cắn răng cũng đuổi theo.
Nếu như một cô gái hỏng danh tiếng vậy cho dù cô ta có vô tội và đáng thương đến đâu cũng chỉ có thể gả cho anh ta.
Còn nữa, anh ta nhất định sẽ tốt với cô!
Điền Diệu Tổ phưỡn cái bụng béo ú đuổi theo: “Em Lục, em đừng chạy, để anh lau mồ hôi giúp em!”
Lục Giai Giai dùng hết sức nhanh nhất để chạy, cô nhặt một cành cây thô nhất lên, quay đầu đánh lên người Điền Diệu Tổ.
“Á…” Trên cánh tay Điền Diệu Tổ ăn một đòn, lập tức nhe răng trợn mắt, đứng nguyên tại chỗ kêu oai oái.
Lục Giai Giai vừa đánh vừa gọi: “Có người giở trò lưu manh…”
Nhưng bây giờ trong thôn gần như không có người, hoặc là đang ở ngoài ruộng gặt lúa, hoặc là đang đập lúa, hoặc chính là lên núi cắt cỏ heo.
Lục Giai Giai gọi vài tiếng không có ai tới, chỉ có mấy cô bé khoảng năm, sáu tuổi đi ra từ căn nhà bên cạnh.
Cô không còn cách nào khác, chỉ có thể kêu cô gái nhỏ giúp đi gọi người nhà họ Lục: “Em có thể giúp chị gọi đại đội trưởng được không?”
Một cô gái nhỏ trong số đó hơi do dự rồi chạy về phía xa.
Lục Giai Giai không dừng tay, ra sức đánh Điền Diệu Tổ.
Cuối cùng đánh anh ta không tới gần được.
Vừa vặn Châu Văn Thanh đi gánh phân heo nghe thấy tiếng, anh ta bước nhanh đi đến góc tường, lén lút nhìn về phía xa.
Thấy Lục Giai Giai cầm một cây gậy mảnh đánh lên người một tên đàn ông to béo đẫy đà.
Anh ta nhíu mày, sau đó thấy hơi mừng rỡ.
Nếu anh ta xông ra ngoài vào lúc Lục Giai Giai đang sắp bị bắt nạt vậy đến khi đó không phải sẽ thành ân nhân cứu mạng của người nhà họ Lục hay sao?
Đợi anh ta lấy Lục Giai Giai rồi, phần công việc đó của cô sẽ là của anh ta.
Châu Văn Thanh lén lút trốn ở chỗ tối.
Suy cho cùng Điền Diệu Tổ cũng là một người đàn ông, anh ta giơ tay bắt lung tung không ngờ lại thật sự bắt được cái gậy.
Vừa rồi Lục Giai Giai không dám đánh vào đầu Điền Diệu Tổ vì sợ tay không biết nặng nhẹ sẽ đánh chết người, cô mà bị giam vào ngục thì biết phải làm sao?
Điền Diệu Tổ vẫn không đáng để cô làm như vậy.
Thấy anh ta túm được gậy, Lục Giai Giai quay người chạy, cô nhanh nhẹn linh hoạt, mà Điền Diệu Tổ bị đánh nên eo, lưng và cổ đều đang đau nhức, cộng thêm ăn đến béo ú nên trong lúc nhất thời hoàn toàn không đuổi kịp Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai thấy anh ta hoàn toàn không đuổi kịp mình mới quay đầu lại cười rạng rỡ: “Có bản lĩnh thì đuổi theo tôi này, đồ kém cỏi, ngay cả một cô gái trẻ cũng không đuổi kịp.”
“…” Điền Diệu Tổ điên cuồng đuổi theo, Lục Giai Giai cũng vụt cái chạy mất, vừa vòng vào ngã rẽ trán đã đâm sầm một cái, cả người cũng bổ nhào vào ngực đối phương.
Ngay sau đó còn có mùi rơm vụn nữa.
Trên mũi cô dính bụi, cô ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt nhìn xuống của Tiết Ngạn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận