Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 498: Ăn cháo xong đã rồi hãy ngủ

Cả người cô gái nhỏ từ trên xuống dưới không có chỗ nào không ưa nhìn, vòng eo quá mức mảnh khảnh, anh vuốt ve một lúc mới mặc quần áo vào cho cô.
Lục Giai Giai giơ chân vô tình đụng vào dấu răng trên mắt cá chân, cô nhíu mày, giãy dụa muốn chui vào chăn.
“Ăn cháo xong đã rồi hãy ngủ.” Tiết Ngạn ôm người vào lòng, Lục Giai Giai chậm rãi mở mắt, mơ hồ uống một bát cháo.
Cô được đặt lên giường, lại chui vào trong chăn.
Tiết Ngạn hiếm khi được nghỉ kết hôn, anh ôm Lục Giai Giai ngủ, vợ vừa mềm vừa thơm, anh có ôm thế nào cũng không đủ.
Đến trưa, Lục Giai Giai mềm nhũn người và được vài miếng cơm lại ngủ tiếp.
Tiết Ngạn thì ra ngoài bổ củi cả chiều.
Ngày thứ ba tân hôn mới về nhà, trong ba hôm này người nhà mẹ đẻ không thể tới đây thăm.
Lục Giai Giai trải qua ba ngày tối tăm mù mịt này.
Cô vốn tưởng ngày đầu tiên đã đủ khó rồi, không ngờ hai ngày sau đó Tiết Ngạn trở nên càng thêm nghiêm trọng, cô mãi vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, đầu óc thường nằm ở trạng thái mơ hồ.
Đương nhiên, vết cào trên cổ Tiết Ngạn đã nhiều thêm hết đường này đến đường khác.
Đến ngày về lại mặt, Tiết Ngạn mặc quần áo đẹp cho Lục Giai Giai, để phòng ngừa trời lạnh, còn quấn thêm khăn quàng cổ cho cô.
Lục Giai Giai chớp mắt, tuy rằng sắc mặt hồng hào nhưng đầu óc vẫn ở trạng thái mơ màng.
Thẳng đến khi cách nhà chỉ còn một đoạn đường, cô quay đầu nhìn Tiết Ngạn xách đồ ở phía sau.
Ừm… Cô không cần ông chồng này nữa.
Tiết Ngạn đi về phía trước, mu bàn tay đụng lên mặt Lục Giai Giai: “Ngoan, lát nữa là đến rồi.”
Lục Giai Giai tức anh ách đánh vào tay anh, sải bước đi lên, nhưng chưa được vài bước đã chậm lại.
Thật ra thì chân nhũn quá.
Mẹ Lục đứng đợi ở cửa từ rất sớm, cha Lục nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút một, cán thuốc trong tay đã sắp gõ gãy luôn rồi.
Đợi hai người nhìn thấy bóng lưng của Lục Giai Giai từ xa, vội vàng đi qua đó đón.
Hôm nay là cuối tuần, đám trẻ trong nhà lao đầu tới vây quanh Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn cầm kẹo sữa thỏ trắng phát, miệng của đám trẻ cũng trở nên ngọt hơn: “Cảm ơn chú ạ.”
Lục Giai Giai vừa về đến nhà, hai bà chị dâu nhìn gương mặt tinh xảo, khí sắc tươi trẻ của cô, không nhịn được mà bảo: “Em gái thật sự càng ngày càng đẹp, xem ra mấy ngày nay sống không tồi.”
Lục Giai Giai: “…”
Tiết Ngạn đặt quà xuống, im hơi lặng tiếng bắt đầu làm mấy việc lặt vặt giúp nhà họ Lục.
Hôm nay về lại mặt, mẹ Lục không để anh làm việc, Tiết Ngạn chủ động nói: “Con là con rể nhà họ Lục, đây là việc con nên làm.”
Mẹ Lục nở nụ cười, nhìn anh với vẻ hài lòng: “Làm một lúc là được, đừng chỉ mải làm, sau này chăm sóc Giai Giai cho tốt là được.”

Mẹ Lục dẫn Lục Giai Giai về phòng, quan sát cô một vòng từ trên xuống dưới: “Không gầy đi, ngược lại trên mặt có thêm chút huyết sắc, xem ra Tiết Ngạn chăm sóc con khá tốt.”
“…” Lục Giai Giai sờ mặt mình, rõ ràng cô cảm thấy mình đã mất đi hai phần khí huyết nhưng mọi người đều cảm thấy cô rất có tinh thần.
Nói cứ như cô là yêu tinh chuyên đi hút dương khí ấy.
Lục Giai Giai nghĩ ba ngày đó ngày nào Tiết Ngạn cũng phải dày vò cô một lần, dấu hôn trên cổ, trên eo, trên chân chưa bao giờ thiếu, nhưng cứ cố tình cách một ngày là tan hết.
Mới đầu Tiết Ngạn cũng sẽ thương tiếc cô, nhưng sau khi phát hiện ra thể chất của cô cũng có thể nghĩ cách dỗ cô làm thêm một lần.
Cô nhoài người lên cái bàn nhỏ, nhìn mẹ Lục với ánh mắt mong đợi: “Con muốn ăn thịt thỏ xào cay mẹ nấu.”
Cô đã chán ăn cháo rồi, mồm miệng nhạt thếch, vô cùng muốn ăn món cay.
Mẹ Lục xoa gương mặt nhỏ của con gái: “Trong nhà vừa vặn còn thừa một con thỏ, bây giờ mẹ đi nấu cho con.”
“Vâng.”
Mẹ Lục đi ra ngoài, Lục Giai Giai ở trong phòng lục tìm sách của mình.
Sau khi cô gả đi, căn phòng vẫn nguyên như cũ, ngoại trừ mẹ Lục vào đây quét dọn mỗi ngày ra thì không ai có chìa khóa vào phòng cô.
Lục Giai Giai lấy toàn bộ sách mà mình đã chuẩn bị cho Tiết Ngạn ra, vừa đặt lên giường thì cửa “kẽo kẹt” một tiếng.
Tiết Ngạn đi vào trong.
Đây là lần thứ hai anh vào phòng Lục Giai Giai, ánh mắt liếc nhìn xung quanh rồi đi đến bên cạnh cô: “Có cần anh giúp em dọn đồ gì không?”
Dáng người của anh cao lớn, trước đây khi anh đứng trước mặt cô, Lục Giai Giai cảm thấy rất có cảm giác an toàn, nhưng bây giờ nhìn thấy anh, chân lại hơi mềm nhũn.
Cô vỗ năm quyển sách trên giường: “Lát nữa anh cầm về đi.”
“Được.” Tiết Ngạn gật đầu, anh duỗi ngón tay cầm lên xem.
“Em vẫn đang học mấy thứ cấp ba này sao?” Tiết Ngạn nghi ngờ, anh biết Lục Giai Giai đã tốt nghiệp cấp ba.
“Không chỉ em phải học mà anh cũng phải học.”
“Anh?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận