Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 792: Cha đã nói, điểm này của con giống mẹ 2

Bây giờ Lý Phân đang mang bầu, Lục Nghiệp Quốc qua đó chăm sóc cô ta, nếu như lại dẫn theo một đứa nhỏ nữa chắc chắn sẽ rất bận.
Nhưng làm cha cũng phải có cách giải quyết mấy chuyện này.
Lục Nghiệp Quốc cắn răng: “Đi, đến khi đó hai chúng ta đi chung, dù sao mẹ con cũng sắp được nghỉ rồi, không bao lâu nữa chúng ta sẽ cùng nhau trở về.”
Song Song cuối cùng cũng cười rồi.
Ba anh em cùng nhau đi, chẳng qua chia binh làm hai ngả.

Từ sau vụ bản thảo bị ăn trộm, Lục Giai Giai bắt đầu qua lại với Vương Vận Thu.
Tuy rằng tính cách của cô ta kiêu ngạo nhưng nhân phẩm lại không xấu, hơn nữa còn vô cùng biết bao che khuyết điểm, có vài phần giống với mẹ Lục.
Cộng thêm hai người cùng chuyên ngành, đều học không tồi nên có rất nhiều chuyện có thể thảo luận.
“Lục Giai Giai, tôi thấy tóc cô đến bây giờ vẫn chưa làm gì cả, cả ngày buộc đuôi ngựa, tôi nói với cô này, ở thủ đô chúng ta kiểu tóc của cô đã lạc hậu rồi, người ta đều uốn tóc hết, cô thấy mấy người đẹp phong cách Hồng Kông kia chưa? Tóc hơi lượn sóng, vô cùng gợi cảm.”
“Phiền lắm, còn không bằng học.” Lục Giai Giai lấy tai nghe của mình xuống: “Sắp thi cuối kỳ rồi, cô không lo thành tích của mình sao?”
“Cái này có gì mà phải lo, bây giờ tôi có thể nghe hiểu cũng có thể nói, chỉ là không được chuẩn cho lắm mà thôi.” Vương Vận Thu vắt chéo chân: “Lúc nhỏ tôi từng sống ở nước ngoài một khoảng thời gian, chính vì lười nên mới chọn ngoại ngữ, không giống cô, ngày nào cũng học.”
“… Vì tôi còn một môn tiếng Đức nữa, tiếng Đức của tôi không có căn bản cho nên nhất định phải chăm chỉ.” Lục Giai Giai đặt tai nghe xuống, thở ra một tiếng, ngón tay cô chọc vào cánh tay của Vương Vận Thu: “Cô đi chỗ khác chơi đi, lát nữa tôi học xong còn phải đón con trai tôi nữa.”
Vương Vận Thu rời đi với vẻ bất mãn, trước khi đi còn nhìn chằm chằm vào mái tóc của Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai: “…”
Đến năm giờ, cô bắt đầu thu dọn đồ đạc, gần đây việc học của Tiết Ngạn có hơi bận, bảy giờ vẫn còn một tiết nữa, nên toàn là Lục Giai Giai đi đón cục bông nhỏ.
Bạch Đoàn nhìn thấy Lục Giai Giai lập tức chạy bước nhỏ tới, chủ động nắm tay cô.
Lục Giai Giai hỏi: “Hôm nay học thế nào?”
Bạch Đoàn phồng má: “Không có gì cả, giáo viên dạy hát thôi ạ, ấu trĩ muốn chết.”
“Phải tôn trọng giáo viên.” Cô kiên nhẫn chỉ dạy.
“Con biết rồi, ở trước mặt giáo viên Bạch Đoàn ngoan mà, hôm nay giáo viên còn khen Bạch Đoàn là một đứa trẻ ngoan.”
“…”
“Cha nói rồi, điểm này Bạch Đoàn giống mẹ.”
Lục Giai Giai: “!” Cô xấu bụng như vậy sao?
Cô trừng to mắt nhìn Bạch Đoàn, nói một cách chính xác là nhìn dây cặp của cậu bé, im lặng rất lâu, suy nghĩ lại hiện lên trên mặt nước, cô từ từ duỗi tay tới.
Cô xách dây cặp, nhấc thằng nhỏ này lên.
Nặng.
Gương mặt nhỏ mềm mại của Bạch Đoàn ngơ ngác, đôi giày nhỏ đá một cái.
“Mẹ.” Bạch Đoàn ngẩng mặt lên.
“Khụ, mẹ chỉ muốn nói với con là cha con lừa con thôi, con giống cha, không giống mẹ, lúc nhỏ mẹ rất ngoan.”
“Vâng, con thích mẹ nhất.”
Lục Giai Giai: “…” Bây giờ điểm này quả thật giống Tiết Ngạn.
Lục Giai Giai dẫn Bạch Đoàn tới nhà ăn ăn cơm, ăn cơm xong lại dẫn cậu bé tới thư viện.
Lục Giai Giai dặn dò: “Không được phép lớn tiếng nói chuyện ở trong này, bằng không sẽ làm phiền các chú các dì.”
Bạch Đoàn gật đầu.
Lục Giai Giai vì phòng ngừa Bạch Đoàn nhàm chán nên hỏi người quản lý, tìm vài quyển sách có tranh minh họa cho cậu bé xem.
Bạch Đoàn ngồi một lúc đã không chịu được nữa, Lục Giai Giai chỉ có thể ôm cậu bé trong lòng viết chữ.
Cô viết tiếng Đức lại càng giống như vẽ bùa hơn.
Bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn chống cằm mình, có nhìn cũng không hiểu được, rất nhanh đã rúc vào lòng Lục Giai Giai ngủ mất.
Chín rưỡi, Tiết Ngạn tan lớp qua đây thì Bạch Đoàn đang ngủ rất ngon rồi.
Khoảng thời gian này Bạch Đoàn đều ngủ với Tiết Ngạn, không có cách nào khác, cậu bé đã hơn ba tuổi, Lục Giai Giai không muốn cho cậu bé vào ký túc xá nữ nữa, dù sao cũng không phải chỉ có một mình cô ở.
Cũng phải nghĩ đến những bạn học nữ khác nữa.
Cô thu dọn đồ đạc xong lại cùng Tiết Ngạn rời đi. Nửa đường, Tiết Ngạn nắm tay cô, thấp giọng nói: “Qua vài ngày nữa là có thể vào ở nhà mới rồi, em xin người hướng dẫn cho được ở bên ngoài trường đi.”
“Ừm, ngày mai em sẽ đi nói với thầy.” Sắc mặt của Lục Giai Giai đỏ lên.
Tiết Ngạn vẫn luôn ma sát mu bàn tay của cô, ý tứ quá rõ ràng rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận