Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 300: Tuyệt đối đừng để anh tư cháu chịu thiệt

Bà Vương đang xem rất nhập tâm, máy kéo cũng không kéo đi được, bà ta cũng nhỏ giọng bảo: “Cháu đi, cháu đi đi, trẻ con xem mấy cái này không tốt.”
Lục Giai Giai bĩu môi, cô cũng không muốn đi, nhưng vì hạnh phúc của anh tư nhà mình, chỉ có thể miễn cưỡng thu tầm nhìn lại: “Bác Vương, bác Triệu, hai bác từ từ xem nhé, tuyệt đối đừng để anh tư cháu chịu thiệt.”
“Đi đi, đi đi.”
“...”
Lục Giai Giai rời đi với vẻ lưu luyến không rời, chạy đến con đường lớn phía xa, chỉ cần có người tới là sẽ giới thiệu bọn họ qua đó, nhìn thấy người ở các bụi cây san sát nhau, cô kiểm tra, cộng thêm cả cô là mười một người.
Không thể gọi thêm người nữa, gọi thêm nữa cô sẽ hết chỗ.
Lục Giai Giai khẽ khàng chạy về, bên cạnh bà Vương là chỗ của cô, khi đi đã nói trước giữ chỗ cho cô rồi.
Lục Giai Giai chuồn qua đó thì nhìn thấy Lý Phân.
Cô có chút ấn tượng về cô ta, lần đó khi La Khinh Khinh giành công việc của cô, Lý Phân dưới tình huống không biết rõ tình hình cũng cho rằng cô ỷ vào cha Lục mới có được công việc tốt như vậy, cùng những trí thức nữ khác ầm ĩ vài câu.
Nhưng sau khi biết rõ sự việc, lần đầu tiên cô lên núi Lý Phân đã chủ động xin lỗi cô, còn đổ rau dại trong gùi của mình cho cô, không chỉ như thế, còn giúp Tiết Ngạn lên tiếng khi Lâm Tú Hà nói anh là người xấu.
Ấn tượng của Lục Giai Giai về cô ta vẫn rất không tồi.
“Bác Vương, sao Lý Phân cũng ở đây vậy?” Lục Giai Giai hỏi bà Vương.
Bà Vương vạch cành lá trước mặt, nhỏ giọng nói một cách hăng hái: “Giống chúng ta tới đây nhìn trộm đó, nhưng La Khinh Khinh này nói cô ta thích anh tư của cháu, cũng không biết có phải là thật hay không nữa.”
Lục Giai Giai: “...”
“Này này này, Lâm Phong cũng ở đây kìa, lần này cũng gom thành một ổ rồi, chậc chậc chậc.” Bà Vương nhìn đến hai mắt tỏa sáng.
Lục Giai Giai nghe đến Lâm Phong cũng kích động nhìn về phía xa.
Đây chính là hiện trường vả mặt, lần này Lâm Phong cũng nên từ bỏ La Khinh Khinh rồi chứ? Không biết có tức giận trực tiếp đánh cô ả hay không nữa.
Mười một người xếp thành một hàng, người nào cũng để lại bóng lưng, nhìn với đôi mắt sáng choang.
Qua một lúc, Lục Giai Giai xem phim rồi bóc phốt: “Bác Vương, tên Lâm Phong này là đồ ngốc sao? Vừa nhìn đã biết Lục Giai Giai đang chơi đùa anh ta vậy mà anh ta vẫn còn đứng về phía cô ta, đầu anh ta không bị úng nước rồi đây chứ?”
“Loại ngu đần này năm nào chẳng có, nếu là con trai bác thì bác đã đánh gãy chân nó rồi.” Bà Vương chỉ hận không thể nhổ toẹt một bãi nước bọt, nhưng vì không để người phát hiện ra nên đành nhịn xuống.
Bác Triệu nghiến răng: “Vậy mà còn có thằng ngu thế này nữa chứ, đi lên đánh đi, bà đây chướng mắt nhất là loại người này, nếu như là Xã Hội nhà bọn bác, bác sẽ đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với nó.”
Mắt thấy sự việc lại rơi vào bế tắc, Lục Giai Giai đang định đứng ra nhưng lại bị bà Vương ấn chân xuống: “Cháu đừng ra ngoài trước, đợi La Khinh Khinh hét lên rồi chúng ta lại cùng nhau đứng ra sau, khà khà khà.”
“Cháu vẫn nên ra ngoài trước, bằng không sẽ không có gì diễn nữa, lát nữa cháu vừa gọi các bác hãy lần lượt đứng lên, dọa chết cô ta.” Lục Giai Giai nói xong cũng muốn nhoẻn miệng cười nhưng đã kịp thời ngậm miệng lại.
Cô là người đã có đối tượng rồi, phải luôn chú ý hình tượng của mình.
“Đúng đúng.” Bác gái Triệu gật đầu: “Vậy cháu đứng lên trước đi, sau đó chúng ta lại lần lượt đứng dậy.”
...
La Khinh Khinh nhìn sáu, bảy người đột nhiên xuất hiện trước mặt, cả người ngây ra như phỗng.
Bây giờ cô ả đang đứng trong nước, dòng nước lạnh chảy qua cẳng chân của cô ả mang theo ý lạnh vô hạn, cả người La Khinh Khinh vô thức rùng mình một cái, hé miệng cũng không phát ra được âm thanh gì.
“Bây giờ đã đủ nhân chứng chưa?” Lục Giai Giai vừa dứt lời lại đột nhiên có vài người khác đứng ra.
“...” La Khinh Khinh vội vàng nắm áo mình che trước ngực.

Bạn cần đăng nhập để bình luận