Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 302: Chuyện còn lại cứ để anh tư xử lý

Lục Giai Giai nói: “Anh có biết hôm nay cô ta muốn chặt đứt đường sống của nhà họ Lục chúng tôi không? Cho dù anh tư của tôi có lấy cô ta hay không thì cô ta đều sẽ kêu lên, như vậy anh tư của tôi không thể không lấy cô ta, cô ta cũng nắm thóp được đằng chuôi của nhà họ Lục chúng tôi, khiến cả gia đình chúng tôi đều phải cung phụng cô ta, bằng không gia đình chúng tôi sẽ xuất hiện một tên lưu manh như nhà họ Điền, còn có anh ba của tôi nữa, lỡ như bên trên cử người xuống điều tra, có thể thăng chức được hay không nói không chừng còn phải xem La Khinh Khinh có ra tay nương tình hay không? Lỡ như có đối thủ cạnh tranh vậy anh nói xem nhà chúng tôi nên làm thế nào?”
Đương nhiên nhà họ Lục cũng có cách làm vô tình, đó chính là bảo vệ bản thân, không cần đứa con trai thứ tư này nữa, đuổi anh ta ra ngoài, hoặc là tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với anh ta.
Vậy cuộc đời của anh tư không phải đã bị La Khinh Khinh hủy hoại hay sao?
Lục Giai Giai cũng khóc, cô mím môi, nước mắt rưng rưng: “Chúng tôi chưa từng dụng hình riêng với cô ta, tất cả hoàn toàn nghe theo quốc gia, chúng tôi nghe theo sự chỉ huy của quốc gia làm sao lại thành ép chết cô ta, chúng tôi đã sai ở đâu? Chỉ có thể là cô ta ép chúng tôi đi chết, còn chúng tôi chỉ để quốc gia phán định lại là sai sao? Nghe quốc gia là sai sao?”
Cô chớp mắt, trong mắt có một tầng sương mù nhưng lại không thể rơi nước mắt nổi.
Không được, cô không có thiên phúc như La Khinh Khinh, không phải loại người nói khóc là khóc được.
Lục Giai Giai hạ quyết tâm, giơ tay nhéo lên eo, da cô vốn đã mềm, cơn đau cũng khiến thần kinh phát triển, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng.
Cô rèn sắt khi còn nóng: “Bác Vương, chúng ta nghe theo quốc gia là sai sao?”
Đúng vậy, nghe theo quốc gia là sai sao? Ai dám nói sai?
Bà Vương vốn cực kỳ ghét La Khinh Khinh, bà ta bĩu môi: “Ai dám ép chết cô ta? Chúng tôi cũng chẳng làm gì cô ta cả, hay là nói ngay cả quốc gia mà cậu cũng không yên tâm?”
“Đúng đó, chúng tôi cũng chưa động một ngón tay vào cô ta, ngay cả quốc gia mà cậu cũng không tin, chẳng trách phải sống chung với trâu.”
“...” Sắc mặt của Lâm Phong lập tức trắng bệch.
Người xung quanh càng ngày càng nhiều, Lâm Phong ngồi bệt xuống đất, biết chuyện của La Khinh Khinh đã không có cách nào xoay chuyển được nữa.
Lục Nghiệp Quốc thấy Lục Giai Giai khóc rồi, vội vàng lội nước đi qua, vung một đấm lên mặt Lâm Phong, anh ta nổi giận đùng đùng: “Ông đây còn chưa tìm anh tính sổ đâu, vừa rồi anh với cô ta hợp lực vu hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!”
Lục Giai Giai không nỡ lau nước mắt, vất vả lắm mới rơi được hai giọt, giờ lau cũng tiếc lắm.
Cô còn chưa than vãn được một lúc thì Lục Nghiệp Quốc đã đau lòng duỗi tay lau nước mắt cho cô: “Em gái, em đừng khóc, chuyện còn lại cứ để anh tư xử lý là được.”
Lục Giai Giai: “...”
Cô chớp mắt, chỉ hận không thể đá Lục Nghiệp Quốc một cái.
Lục Nghiệp Quốc vừa định rụt tay về thì bả vai bị huých một cái, anh ta vừa định chửi nhưng ngẩng đầu đã nhìn thấy Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn túm Lâm Phong trên đất, nói với Lục Nghiệp Quốc: “Nếu đã là đồng mưu vậy cùng bắt luôn đi.”
Lục Nghiệp Quốc: “...”
Lục Giai Giai vốn còn muốn ấp ủ rơi thêm tí nước mắt, nhưng vừa trông thấy Tiết Ngạn đã lập tức nín lại.
Tiết Ngạn ngẩng đầu.
Khóe mắt của Lục Giai Giai rất dễ đỏ lên, càng đừng nói cô vừa mới khóc, đôi mắt to chớp một cái, mím môi, vừa nhìn đã thấy thật tủi thân đáng thương.
Anh liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc, ánh mắt lạnh lùng như băng đá.
Chuyện của La Khinh Khinh lại ầm ĩ nữa rồi, dù sao nhân chứng có mặt ở hiện trường cũng quá đông, rất nhanh, cha Lục vừa từ thị trấn trở về cũng đã biết.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn dây buộc tóc trên đầu Lục Giai Giai, nhân lúc không có người, anh móc bọc giấy dầu trong túi áo ra đưa cho cô, thấp giọng bảo: “Đừng khóc.”
“Đây là gì thế?” Lục Giai Giai nhận lấy.
“Đồ ngon.” Tiết Ngạn hơi dừng lại: “Nhận rồi thì không thể khóc.”
Lục Giai Giai: “...” Coi cô là trẻ con mà dỗ à.
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy anh đã ăn chưa?”
“Cho em.” Gương mặt của Tiết Ngạn căng lên, lỗ tai hơi đỏ bừng: “Đồ ngọt, ngọt hơn kẹo.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận