Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 686: Cục bông biết diễn kịch 2

“Bạch Đoàn, gọi bà ngoại đi.” Lục Giai Giai vui vẻ ra mặt, muốn Bạch Đoàn phun ra nhiều chữ hơn.
Bạch Đoàn nhìn mẹ Lục rồi lại quay đầu nhìn Lục Giai Giai: “Mẹ…”
Cậu bé chui đầu vào lòng cô.
Mẹ Lục bật cười: “Đứa trẻ nhà con, thằng bé mới học nói chuyện làm sao có thể vừa dạy là biết được, bây giờ nó chỉ biết hai chữ này thôi.”
Hôm nay Lục Giai Giai quá vui vẻ, cô nấu cá, lại làm thịt gà, đặc biệt tổ chức ăn mừng cho Bạch Đoàn, làm đồ ăn dặm cho cậu bé.
“Tiết Ngạn, Bạch Đoàn biết gọi em là mẹ rồi đấy.” Buổi tối Lục Giai Giai vui quá không ngủ được.
Quả thật là tới giành vợ của anh mà, Tiết Ngạn ấn eo Lục Giai Giai không cho nhúc nhích nữa: “Nó nên học nói chuyện từ lâu rồi, bây giờ mới biết gọi người.”
“Nào có, mẹ nói bây giờ Bạch Đoàn mới học nói chuyện cũng rất bình thường mà.” Lục Giai Giai nắm bàn tay to của anh oán trách: “Nó không giống anh, biết nói chuyện còn nói ít như thế.”
Tiết Ngạn: “…”
Sau khi Bạch Đoàn mở miệng, học nói chuyện càng ngày càng nhanh, mọi người đều cho rằng chữ thứ hai biết gọi là cha, không ngờ lại biết gọi bà ngoại trước.
Thế này cũng làm mẹ Lục vui muốn xỉu, địa vị trực tiếp lên xếp phía sau Lục Giai Giai.
Sau này lại từ từ biết gọi ông nội, ông ngoại, cha là chữ biêt học cuối cùng.
Hơn nữa cũng sẽ có một vài âm tiết đơn.

“Mẹ, đọc.” Bạch Đoàn đập lên sách của Lục Giai Giai.
Từ sau khi biết học nói, Bạch Đoàn càng thích quấn lấy Lục Giai Giai hơn.
“Được, mẹ đọc cho con.” Lục Giai Giai chọn một câu hỏi toán học, cô vốn chỉ đọc chơi thôi, kết quả đọc rồi lại đọc, dần suy nghĩ, cô hỏi: “Bạch Đoàn, con nói A nối với B rốt cuộc có phải là đường vuông góc không?”
Không nghe được tiếng đáp lời, cô ngẩng đầu lên, thấy Bạch Đoàn đã nằm trên chiếu ngủ mất rồi.
Tật xấu nghe đọc sách là ngủ này sao lại giống lúc cô mang thai thế chứ?
Buổi tối Tiết Ngạn về nhà, anh bế Bạch Đoàn cho ăn cơm, cậu bé ăn rất nhanh, khi đến giờ ngủ, cậu bé còn muốn ngủ với Lục Giai Giai.
Tiết Ngạn không ngại phiền phức, sớm đã làm một cái giường nhỏ cho cậu bé ở bên cạnh nhưng Bạch Đoàn không chịu, nhân lúc Lục Giai Giai chưa về, anh thấp giọng nói: “Tiết Thừa Thụy, ra giường con mà ngủ.”
Bạch Đoàn ngẩng đầu, cậu bé nghĩ ngợi rồi nói với giọng non nớt: “Xấu, cha, xấu.”
“Con tìm vợ con mà ngủ, ngủ chung với vợ cha làm gì?” Tiết Ngạn cười lạnh.
Bạch Đoàn không hiểu anh mà nằm ngay chính giữa giường, một cục bông trắng trông rất tủi thân oan ức.
Thật sự còn biết diễn kịch hơn cả anh, Tiết Ngạn sa sầm mặt mũi, anh vừa đụng vào cục bông thì nó gào lên.
“Sao thế?” Lục Giai Giai tắm xong đi vào, cô cầm khăn lông lau tóc.
Bạch Đoàn trở mình, giơ tay về phía Lục Giai Giai: “Bế.”
Lục Giai Giai cười rất ngọt ngào: “Rồi, lát nữa bế, để mẹ lau khô tóc đã.”
Tiết Ngạn thấp giọng trình bày một cách nghiêm túc: “Bạch Đoàn là một bé trai, nên sớm tự lập một chút, bây giờ đã gần một tuổi rồi, sao có thể ngủ chung với em được.”
Lục Giai Giai chớp mắt: “Không sao, còn hơn một tháng nữa mới một tuổi, còn nữa, sau này nó lớn rồi chắc chắn sẽ không cho em ôm nữa, bây giờ ôm nhiều một chút, dù sao sau này cũng không phải cục bông thơm mà là tên đàn ông thối.”
Vậy mà anh lại không biết nên phản bác thế nào: “…”
Bạch Đoàn thành công chen vào giữa hai vợ chồng, Tiết Ngạn muốn ôm Lục Giai Giai cũng không ôm được. Anh nhìn nóc nhà, lại hối hận tại sao lại để Lục Giai Giai sinh con.
Bạch Đoàn rúc vào lòng Lục Giai Giai, giọng non nớt: “Mẹ, thơm.”
Ánh mắt của Tiết Ngạn tối tăm hẳn đi.
Vợ anh có thơm hay không anh còn không biết sao? Cần phải nói với anh?
Cùng với thời gian trôi dần, Bạch Đoàn đi càng ngày càng vững, đến giữa tháng bảy, tuy bản thân cậu bé không tự nhấc được chân nhưng đã có thể đứng.
Mới đầu tự mình chống lên tường đứng dậy, hai má núng nính rung lên, không biết nên đi thế nào, vừa nhấc chân là ngã lên giường.
Bạch Đoàn nằm trên giường, mặt vùi trong trong ga giường.
Lục Giai Giai cưỡng chế nhịn cười, bế Bạch Đoàn lên dỗ dành: “Không sao, luyện thêm một chút là biết đi rồi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận