Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 99: Đúng, con gái mẹ nói đúng!

Sắc mặt của Điền Kim Hoa lập tức trắng bệch, vội vàng giải thích: “Mẹ ơi, không, không có chuyện đó, làm sao con có thể trộm đồ nhà mình được…”
Điền Kim Hoa giải thích, cùng lúc đó con cái của cô ta cũng sợ hãi rụt cổ lại.
Lục Giai Giai nhìn thấy Lục Hảo gần như sắp chôn đầu vào trong cánh tay luôn rồi.
Thời đại này nào có ly hôn gì đâu, ở trong mắt trẻ con ly hôn chính là không có mẹ ruột nữa, bọn trẻ sẽ thành đứa nhỏ không mẹ, làm sao có thể không sợ được?
Lục Giai Giai trừng mắt nhìn Lục Cương Quốc với vẻ dữ tợn.
Bản thân mình ánh mắt không tốt cũng thôi đi, còn khư khư cố chấp tự mình chọn vợ cơ, bây giờ tội lên đầu mình với con cái gấp đôi.
Nghĩ như vậy, Lục Giai Giai càng siết chặt nắm đấm, thật sự muốn đánh phù mặt anh hai mình lên.
Lục Cương Quốc bị Lục Giai Giai trừng mắt mà túa mồ hôi đầy mặt, con người anh ta khá ngốc, đầu óc cũng không linh hoạt, hoàn toàn không biết mình đắc tội với em gái chỗ nào.
Mẹ Lục xắn tay áo, nói với ba đứa con trai phía sau: “Bảo vệ em gái tụi bây, để bà mày đi chào hỏi bà già kia.”
Bà ta vừa hùng hổ bước về phía mẹ Điền vừa quát: “Mọi người đều nghe thấy cả rồi đấy, hôm nay nhà họ Điền xúi giục vợ thằng hai nhà chúng tôi trộm đồ nhà tôi, nể mặt thông gia tôi cũng không tìm người bắt bà, hôm nay bà đây đánh với bà ta một trận!”
Thôn dân đều biết nhà họ Điền có đức hạnh gì, trước đây đúng năm đói kém, bà ta còn xúi giục con gái lớn của mình trộm lương thực của nhà chồng mang về.
Lúc ấy lương thực chính là mạng, nhà họ Điều liều chết không chịu nhận, lúc đó chuyện này làm ầm ĩ lên lắm, nghe nói bên nhà chồng của con gái lớn có một đứa con gái chết vì lương thực không đủ.
Đây đều là nghiệt nhà họ Điền làm ra, hại cháu gái ngoại ruột của mình chết đói.
“Bà thông gia, bà làm…” Mẹ Điền còn chưa nói xong thì tóc đã bị mẹ Lục túm được.
Lục Giai Giai nhìn mẹ Lục nhanh nhẹn dũng mãnh, đôi mắt nhìn thẳng không nỡ chớp lấy một cái nào.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng thấy cảnh đánh nhau trắng trợn như thế, còn hay hơn phim ảnh nhiều.
Mẹ Điền ở trước mặt con gái mình là hổ thật còn ở trước mặt mẹ Lục chính là một con hổ giấy, hoàn toàn không dám đánh trả.
Mẹ Lục kéo một lúc cũng cảm thấy nhàm chán, nhấc chân đá mẹ Điền ngã lăn ra đất: “Sau này còn để tôi biết bà ngấm ngầm chiếm lời của nhà chúng tôi thì tôi sẽ dẫn cả nhà chúng tôi tới đập nát nhà họ Điền nhà bà!”
Mẹ Điền cũng không dám phản bác một câu nào, Điền Diệu Tổ rúc lại một chỗ như con chim cút.
Anh ta vừa thấy mẹ Lục thu tay, vội vàng đỡ mẹ Điền nằm trên đất lên, co giò chạy.
Lục Giai Giai: “…”
Điền Diệu Tổ đã mười chín rồi nhưng chưa từng ra đồng làm việc, ở thời đại ăn không đủ no này mà anh ta lại ăn được đến toàn thân béo mầm, lúc chạy cũng núng nính rung rinh.
“Phi, cái thứ nhát chết!” Mẹ Lục nhổ toẹt một bãi nước bọt.
Nếu con trai bà ta có bộ dáng này, bà ta không đánh chết anh ta mới lạ.
Mẹ Lục chẳng thèm liếc mắt nhìn Điền Kim Hoa lấy một cái mà nắm tay con gái nhà mình đi về nhà.
Ngược lại Lục Giai Giai quay đầu nhìn Điền Kim Hoa, thấy cô ta thấp thỏm bất an cũng chỉ nhướn mày nhẹ một cái.
Lục Cương Quốc đi cuối cùng không nói gì nhiều, trực tiếp kéo cánh tay Điền Kim Hoa lôi về nhà.
Mấy năm kết hôn này, anh ta ngày một hối hận hơn, tại sao anh ta lại lấy Điền Kim Hoa?
Mới đầu anh ta thấy cô ta đáng thương kiên cường nhưng không ngờ lại chỉ là vẻ ngoài.
Kết quả một chút lòng đồng cảm đó của anh ta đã phá hỏng cả cuộc đời anh ta.

Cả gia đình đều vào trong sân hết, Lục Nghiệp Quốc trực tiếp đóng cửa lớn, Điền Kim Hoa sợ hãi xụi lơ trên đất.
Cô ta liếc mắt nhìn con trai Đại Sơn của mình rồi lại nhìn hai đứa con gái của mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận