Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 243: Không phải Tiết Ngạn không gần nữ sắc đấy chứ?

Lục Giai Giai: “…” Người này không biết đỏ mặt sao? Tốt xấu gì cô cũng lớn lên rất xinh đẹp đấy nhé.
Lục Giai Giai nghĩ, không phải Tiết Ngạn không gần nữ sắc đấy chứ?
Cũng không biết lái đến nơi nào mà đường ở đó vô cùng gập ghềnh, đã không thể gọi là rung nữa mà chỉ có thể nói là điên cuồng lắc.
Lục Giai Giai ngồi trên cái ghế nhỏ, không có điểm tựa nên ngã lên chân Tiết Ngạn, cô theo bản năng bám vào cánh tay anh.
Tiết Ngạn rên một tiếng.
“…” Nóng quá đi!
Lục Giai Giai nhanh chóng ngồi thẳng dậy, ngón tay cuộn lại.
Sao tay Tiết Ngạn lại nóng như thế, trên người cũng vô cùng nóng, trời nóng như vậy, cô vừa chạm vào Tiết Ngạn đã cảm thấy muốn túa mồ hôi cả người rồi.
Tiết Ngạn càng co mình lại hơn, anh nhân lúc tất cả mọi người đang hoảng loạn mà thở ra một hơi, đỡ thẳng eo Lục Giai Giai dậy: “Vịn chặt vào lan can, đừng lộn xộn!”
Đừng lộn xộn nữa, anh sắp không nhịn được nữa rồi!
Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tiết Ngạn xuyên qua lớp áo sơ mi, Lục Giai Giai bị phỏng muốn hét lên, cô mím môi, ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa rồi cũng không phải cô cố ý, là do đường quá xóc nảy mà…
Triệu Xã Hội bị bụi thổi vào người hết một đường, vừa quay đầu đã nhìn thấy Lục Giai Giai và Tiết Ngạn tương tác, đôi mắt ghen tỵ đến đỏ ngầu.
Nếu vừa rồi anh ta ngồi bên cạnh Lục Giai Giai, vậy đối phương sẽ nhào vào lòng anh ta chứ còn gì nữa.
Anh ta còn không kịp đau lòng thì đất đã làm mờ hết mắt anh ta, không tài nào mở ra nổi.
Lục Giai Giai không ngờ xe lắc cũng thôi đi, ai nghĩ còn kèm theo cả gió, bùn đất mà bánh xe mang tới theo gió cuộn lên, trong không khí hít thở toàn là đất.
Cô vội vàng vùi đầu vào cánh tay mình, cơ thể của Tiết Ngạn căng chặt, chặn trước mặt Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai vốn đã nhỏ bé, bây giờ rúc người lại trông càng nhỏ hơn, Tiết Ngạn chắn trước mặt cô đã cản phần lớn đất.
“Phì, phì.” Trong lúc nhất thời, trong thùng xe đến đâu cũng là tiếng này.
Lục Thảo bị gió thốc vào mặt, trên mặt cô ta chảy mồ hôi, lẫn chung với bụi đất nên đen nhẻm đen nhèm.
La Khinh Khinh ghét bỏ mùi khó ngửi trên người cô ả nên cố gắng rúc sang một bên.
Lục Thảo có hơi chướng mắt La Khinh Khinh vì dù sao đây cũng là cô gái từng có tin đồn với Châu Văn Thanh.
Cô ta lầm bầm, tầm nhìn liếc về phía Lục Giai Giai, muốn xem cô chật vật bao nhiêu.
Kết quả nhìn thấy Tiết Ngạn chắn phần lớn bụi đất hộ Lục Giai Giai, sắc mặt của cô ta lập tức khó coi, siết chặt vạt áo của mình.
Tiết Ngạn cảm giác được tầm mắt của Lục Thảo, anh lạnh lùng liếc qua.
Lục Thảo nghĩ đến ánh mắt đáng sợ của Tiết Ngạn, cô ta lập tức cúi thấp đầu, ngón tay dùng sức lau mồ hôi trên mặt.
Cô ta sợ hãi đồng thời cũng vui mừng biết bao nhiêu.
Tiết Ngạn nhìn trúng Lục Giai Giai, một tên quỷ biến thái như vậy, Lục Giai Giai chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi lòng bàn tay của anh, sau này sẽ sống chật vật hơn cô ta gấp nghìn vạn lần.
...
Chiếc xe chao đảo hơn một tiếng cuối cùng cũng đến thị trấn, người trên xe lần lượt đi xuống.
Hôm nay Lục Nghiệp Quốc là tài xế lái xe, xe kéo quan trọng như thế nên anh ta cũng không thể tùy tiện rời khỏi chiếc xe.
“Sao anh còn chưa xuống?” Lục Nghiệp Quốc thấy Tiết Ngạn vẫn còn ngồi trên xe.
Tiết Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Nghiệp Quốc, không đáp lời anh ta mà đợi phản ứng trên người giảm xuống rồi mới đứng dậy, đôi chân dài nhảy từ trên xe xuống.
Anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai ở cách đó không xa, đôi môi mỏng mím lại rồi rời đi kiếm tiền.
Bây giờ Lục Nghiệp Quốc không rảnh để ý đến Tiết Ngạn, anh lo lắng một mình Lục Giai Giai ra ngoài sẽ bị bắt nạt, muốn đi theo nhưng lại không thể rời xe, chỉ có thể dặn dò Lục Thảo: “Tiểu Thảo, em gái anh từ nhỏ đã yếu người, sức cũng nhỏ, em khỏe hơn em ấy, trên đường chăm sóc em ấy hơn nhé, đến khi đó anh sẽ mua bánh bao thịt cho em ăn.”
Lục Thảo: “...”
Lục Giai Giai đeo cái gùi mà Lục Nghiệp Quốc cầm lên lưng, hôm qua ba anh trai đi săn đã săn được hai con thỏ rừng và một con gà rừng, trong nhà thật sự vẫn chưa ăn hết, để lâu cũng hỏng nên cô muốn bán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận