Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 245: Đi đi đi, đi hết cho tôi

Tuy rất không muốn thừa nhận nhưng đây đúng là sự thật, Lục Giai Giai gật đầu.
“Vậy cô giúp cô ta mua đi.” Nhân viên bán hàng nữ nói.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Tôi cũng không có tiền.”
Cô cũng không phải đồ ngu, có tiền này chắc chắn sẽ mua quần áo cho cha mẹ mình.
Nhân viên phục vụ nữ hít một hơi thật sâu: “Không có tiền hai người các cô đi dạo cái gì hả?”
Lục Giai Giai: “... Có một ít tiền.”
“Đi đi đi, đi hết cho tôi.” Nhân viên phục vụ nữ tức muốn chết, trực tiếp đẩy Lục Thảo ra ngoài.
Lục Thảo nhìn thấy Lục Giai Giai vẫn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng khó hiểu kèm thêm tức tối: “Sao cô không đẩy chị ta?”
“Váy là cô ta làm bẩn sao?” Nhân viên phục vụ nữ trừng mắt.
Bên dưới cô gái đó mặc quần quân đội, khí chất lộ ra khắp cả người vừa nhìn đã biết không phải người tầm thường, cô ta ngu mới đi đuổi đối phương.
Lỡ như đắc tội với người không nên đắc tội thì phiền lắm.
Lục Thảo bị mấy nhân viên bán hàng cưỡng chế đuổi đi.
Lục Giai Giai: “...”
Quá xấu hổ rồi, vừa đến lần đầu đã gặp chuyện xấu hổ như vậy.
Cô cũng không biết mình nên ở hay đi.
Lục Giai Giai đang do dự không biết hai chân nên di chuyển về đâu thì ngoài cửa có một đôi nam nữ đi vào, người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Lục Giai Giai ngây người, lập tức trên mặt mang theo vẻ giận dữ.
“...” Lục Giai Giai chớp mắt, trong đầu không nhớ ra người đàn ông này, nhưng người đàn ông này rõ ràng biết cô.
‘Trợ lý Tôn, anh tới rồi, hôm nay lại tới một lô quần áo mới nữa, anh có muốn xem không?” Nhân viên bán hàng nữ thấy người đàn ông đó lập tức trở mặt tươi cười.
Người đàn ông không để ý đến cô ta mà đi thẳng đến trước mặt Lục Giai Giai, nói với vẻ dữ tợn: “Cô còn dám tới?”
“Ơ... anh đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu cho lắm.” Trong đầu Lục Giai Giai nhanh chóng lục tìm ký ức của mình.
Đây là ai đây?
Lục Thảo thấy thế cũng đi tới từ bên ngoài, cô ta nhìn người đàn ông trước mặt.
Áo sơ mi, quần âu, mái tóc chia bảy ba, có gương mặt rất côn đồ, bây giờ anh ta đang trừng mắt nhìn Lục Giai Giai giống như oán phụ bị vứt bỏ vậy.
Cô ta nhìn thật kỹ, hình như có chút ấn tượng, nhưng nhất thời lại không nhận ra.
Trợ lý Tôn nghe giọng điệu xa lạ của Lục Giai Giai, gân xanh trên trán đều nổi lên, anh ta tiến lên một bước, cả người đã sắp đụng vào người Lục Giai Giai: “Người phụ nữ như cô còn dám giả bộ không quen biết tôi, chuyện của chúng ta trước đây cô đều quên hết rồi sao? Sao thế, một bàn đạp như tôi, không phải cô dùng rất thoải mái hay sao?”
“?” Lục Giai Giai lùi lại một bước, cô biết đại khái tình tiết của chuyện xưa, cũng biết nhân vật nhưng không nhận ra người này.
Chủ yếu vẫn là ký tức trước đây có hơi khuyết thiếu, không đầy đủ.
Lục Giai Giai ngây người, ngày trước cô từng làm chuyện cặn bã gì đó sao? Cô cảm thấy mình không phải người như vậy.
Cô cười ngoan ngoãn: “Chúng ta... tôi... chắc hẳn là do anh thay đổi quá nhiều, con người tôi vô cùng hay quên, ừm, có hơi không nhận ra được.”
Câu này thành công chọc giận Tôn Thành Trúc.
“Lục Giai Giai...”
Tôn Thành Trúc nghiến răng: “Đến bây giờ cô vẫn còn giả bộ à, cô cố ý đúng không, cô không thích tôi, sau khi lợi dụng tôi xong thì ném tôi qua một bên!”
Anh ta nói rồi lại sáp lại gần Lục Giai Giai, nhìn chằm chằm vào gương mặt của cô.
Cô vẫn mang bộ dáng trước đây, một đôi mắt to tràn đầy vẻ vô tội, mỗi một hành động đều rất ngoan ngoãn, nhưng khi từ chối người lại lạnh lùng vô tình.
Hành động ngược luyến của hai người thành công thu hút ánh mắt của những người khác ở trung tâm thương mại.
Da đầu Lục Giai Giai tê rần, cô nghĩ có phải là chuyện tốt mà người đã chiếm cơ thể cô đó làm ra hay không.
“Anh làm gì?” Lục Thảo chặn trước người Lục Giai Giai.
Cô ta đẩy không cho Tôn Thành Trúc lại gần.
Người đàn ông này vừa nhìn đã biết không phải người thường, nếu Lục Giai Giai và anh ta hòa hợp vậy chẳng phải cả đời này cô ta cũng không thể so được với Lục Giai Giai sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận