Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 704: Một sinh viên đại học duy nhất

Lục Thảo vừa cười vừa hỏi: “Chị họ, nghe nói vài ngày nữa là có điểm, chị chắc là có thể thi đỗ đấy nhỉ?”
Lục Giai Giai quay đầu lạnh lùng liếc mắt nhìn Lục Thảo, hoàn toàn không để ý đến cô ta.
Lục Thảo nhìn theo Lục Giai Giai và Tiết Ngạn dần đi xa mà tức muốn chết: “Sao Lục Giai Giai lại là người như vậy?”
Thôn dân xung quanh không để ý đến cô ta, từ nhỏ Lục Giai Giai đã nổi tiếng, người khác không thi đỗ cấp ba nhưng cô lại đỗ, người khác không vào được đoàn văn công còn cô lại vào được đoàn văn công.
Nói không chừng lần này cô thật sự có thể thi đỗ đại học.
Lục Thảo thấy không ai để ý đến mình, nổi giận đùng đùng rời đi.
Cô ta không tin một cô gái như Lục Giai Giai có thể thi đỗ đại học.
Lên cấp ba còn được, nhưng đại học nào có ai có thể tùy tiện thi là đỗ? Châu Văn Thanh đã nói ở mặt học hành, phụ nữ trời sinh không bằng đàn ông.
Hai người về đến nhà, Tiết Ngạn lại đi tới nhà họ Tiết chăm sóc cha Tiết.
Lục Giai Giai thường xuyên nấu sẵn cơm, Tiết Ngạn chưa bao giờ để cô động tay vào chăm cha Tiết.
Chủ yếu là vì con dâu chăm sóc cha chồng thật sự không thích hợp, hơn nữa có một đứa con trai trẻ tuổi khỏe mạnh như anh ở đây, vẫn không đến phiên Lục Giai Giai làm mấy việc này.
Buổi tối, Lục Giai Giai lấy sách ra đốc thúc Tiết Ngạn học hành, trong lòng cô tính toán một chút, nói: “Qua sáu tháng nữa phải thi rồi, anh phải học hành chăm chỉ, một lần lên bờ.”
“Ừm, học.” Bàn tay nhỏ của Bạch Đoàn vỗ lên sách.
“Đúng.” Lục Giai Giai dặn cậu bé: “Con trai, mẹ phải đi tắm đã, con trông cha học, đừng để cha lười biếng.”
Bạch Đoàn đã có thể nghe hiểu phần lớn ý, cái nào nghe không hiểu thì không hiểu, cậu bé ngồi lên cái chăn dày, trừng to mắt nhìn Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn cúi mắt, lấy quyển sách trên bàn học, vừa nghĩ hay là giúp Lục Giai Giai xách nước thì Bạch Đoàn trợn mắt càng to hơn: “Lười biếng, lười biếng.”
Tiết Ngạn: “…”
“Tiết Thừa Thụy!” Anh liếc mắt nhìn qua.
Bạch Đoàn ngồi dậy trên giường một cách vụng về, cậu bé chu miệng: “Cha lại lười biếng, con sẽ mách mẹ.”
Tiết Ngạn đứng dậy, Bạch Đoàn sợ hãi, ngã bệt mông xuống chăn, cục bông nhỏ run rẩy, hai má còn rung rinh một chút.
Cậu bé gân cổ lên làm bộ định khóc, Tiết Ngạn lại nhíu mày: “Khóc sẽ ném con ra ngoài, Tiết Thừa Thụy, con là đàn ông, sao cả ngày chỉ biết khóc thế.”
Con mắt của Bạch Đoàn đảo đi, hào hứng nói: “Cha lười biếng, còn chọc con khóc, mẹ sẽ giận.”
Tiết Ngạn: “… Con muốn làm gì?”
“Buổi tối ngủ với mẹ.”
“…”
Tiết Ngạn vừa định quở trách thì Bạch Đoàn đã trực tiếp gào thành tiếng.
Trái tim của Tiết Ngạn giật thót một cái, chỉ hận không thể xách thằng nhỏ này ném ra ngoài.
“Tiết Ngạn, sao Bạch Đoàn khóc vậy?” Lục Giai Giai vừa cởi áo xong, cũng không biết nên tắm hay là nên ra ngoài xem sao.
Tiết Ngạn thấp giọng: “Không sao.”
Sau đó anh nghiến răng: “Chỉ một tối nay thôi đấy.”
“Vâng.” Bạch Đoàn lập tức ngừng khóc, cậu bé nằm xuống giường, ngủ ở vị trí bên cạnh Lục Giai Giai.
Cậu bé quyết rồi, sau này ngày nào cũng phải giám sát cha chăm chỉ học.
Qua tết không bao lâu, ngày mười mấy đã có thành tích thi đại học, người vượt qua vòng tuyển sinh đều sẽ được ghi tên bằng chữ đỏ trên thị trấn.
Thanh niên trí thức trong thôn đổ xô lên thị trấn, ngược lại Lục Giai Giai rất bình tĩnh, ở nhà bế Bạch Đoàn chơi.
Lục Thảo ngẩng đầu trông mong ở trong thôn, chỉ đợi Châu Văn Thanh mang tin tức tốt về cho cô ta hãnh diện.
Thanh niên trí thức đi từ sớm nhưng không thể nhanh bằng cha Lục trở về, nụ cười trên mặt ông ta không khép lại được.
Trên đường thôn dân hỏi: “Đại đội trưởng, có phải có thành tích thi đại học rồi không?”
“Có rồi, có rồi, thôn chúng ta có người đỗ, nhưng…”
Lục Thảo lập tức nhảy ra ngoài: “Chú hai, Văn Thanh nhà bọn cháu có đỗ không?”
Cha Lục còn chưa trả lời thì cô ta đã tự biên tự diễn: “Cháu biết anh ấy có thể thi đỗ, phải biết năm đó Văn Thanh nhà chúng cháu cũng là phần tử trí thức nổi tiếng cơ mà.”
Đang nói thì Châu Văn Thanh từ phía xa chạy qua, hai mắt anh ta vô thần, Lục Thảo chạy tới: “Văn Thanh, chú hai nói anh đã thi đỗ rồi.”
Cha Lục: “…”
Đúng là giỏi tạo tin đồn, sắc mặt của cha Lục lạnh hẳn đi: “Đỗ cái gì mà đỗ, thôn chúng ta chỉ có một người qua vòng xét tuyển thôi, hơn nữa còn có tên trong danh sách với số điểm cao hơn bốn trăm hai mươi ba điểm.”
Lục Thảo sững sờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận