Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 778: Mấy người cướp đồ đó cứ mặc kệ cả sao

Tiết Ngạn đẩy cốc trà mát đã pha sẵn về phía Lục Giai Giai: “Học viện kinh tế bọn họ có khá nhiều thông tin về phương diện này, trước khi anh đi đã tính toán qua đường lối kinh thương cho bọn họ, nhân lúc người khác vẫn chưa phản ứng lại được mà kiếm một số tiền lớn, sau đó lén lút mua mấy căn nhà trong huyện, chưa đến nửa tháng là có thể kinh doanh hộ cá thể rồi, tiếp đó là bắt đầu làm ăn buôn bán.”
“Thị trường trống không, lúc này cho dù buôn bán cái gì cũng chỉ có kiếm chứ không có thiệt. Nếu bọn họ to gan hơn một chút, bằng lòng nghe theo ý kiến mà anh để lại, mua thêm vài căn nhà ở phía nam thì không cần lo cơm ăn áo mặc nữa.”
Thật ra tình cảm của anh lạnh nhạt, người có thể lo cho cũng không nhiều, anh có thể coi cha Lục và mẹ Lục như cha mẹ ruột, nhưng không có trách nhiệm với các anh trai của cô.
Sở dĩ lo lắng cho bọn họ và khổ tâm trải đường, tất cả đều là vì Lục Giai Giai mà thôi.
Nhưng anh cũng chỉ có thể cung cấp trước cơ hội cho bọn họ, nhiều hơn thế thì sẽ không nhúng tay vào.
Lục Giai Giai không ngờ Tiết Ngạn lại suy nghĩ nhiều như thế, trực tiếp sắp xếp nửa đời sau sẵn cho các anh cô.
Nhưng gia đình anh hai không theo, không kiếm được khoản tiền đầu tiên thì làm sao mua nhà ở huyện làm ăn được? Cũng làm sao mua nhà ở phương nam rồi đợi quốc gia phá bỏ và di dời được?
Lục Giai Giai bực mình, trong phổi như bị nhét bông.
Ngược lại Tiết Ngạn chẳng mảy may dao động, anh vốn không để ý đến mấy người này, nhưng thấy Lục Giai Giai buồn bực, bàn tay to vỗ lên cái đầu nhỏ của cô.
Lục Giai Giai vẫn không từ bỏ mà hỏi: “Mấy người cướp đồ đó cứ mặc kệ cả sao?”
“Kinh tế chỉ vừa mới bắt đầu phát triển, quốc gia có quá nhiều chuyện cần những người trẻ tuổi như chúng ta đi làm, không thể bỏ nhiều sức lực và tinh thần ra hơn nữa để quản lý, hơn nữa mấy người đó đều không cần mạng, có người thậm chí còn dẫn người trong toàn thôn theo, hoàn toàn không có cách nào khống chế được, thời kỳ này có thể nói là pháp luật không thể trách tội quần chúng!”
Tiết Ngạn thấp giọng: “Nếu lần này Lục Cương Quốc đi lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ gia sản mà anh ta có đều ở bên trong vậy anh ta chắc chắn sẽ liều mạng bảo vệ, đến khi ấy không còn là vấn đề tiền nong nữa.”
Miệng Lục Giai Giai khô khốc, cầm nước trên bàn nhấp một ngụm, nhưng nghĩ lại thì anh hai và chị hai muốn ổn định vẫn có thể sống tiếp được.
Thứ mà mỗi một người muốn đều khác nhau, có thể sống yên ổn là được, chuyện sau này để sau này hãy nói.
Tiết Ngạn gửi một lá thư về cho mẹ Lục, nói với bà ta ngọn nguồn mọi chuyện.
Sau khi mẹ Lục biết lại im lặng một lúc, cuối cùng thở dài một tiếng.
“Phòng hai không có cái số này, bọn họ vẫn nên trải qua cuộc sống yên bình thì hơn.” Mẹ Lục híp mắt.
Chỉ sợ chênh lệch giữa phòng hai này và những phòng khác sẽ lớn hơn.
Sau khi Trịnh Tú Liên biết mẹ Lục nhận được thư đã tìm tới hỏi: “Mẹ, thế nào rồi ạ? Lần này có cho Cương Quốc đi không?”
“Đều không đi nữa, bên ngoài nguy hiểm quá lớn, Ái Quốc và Nghiệp Quốc chạy hai chuyến này cũng phải rất vội.”
Trịnh Tú Liên thấp thỏm bất an, sau khi nghe xong lại thở phào nhẹ nhõm.
Anh cả với em tư không làm nữa, sau này mọi người có thể giống như trước kia rồi.
Lục Ái Quốc và Lục Nghiệp Quốc cố tình đợi đến đêm mới về nhà, lúc này trên đường không có người, có thể bớt đi rất nhiều phiền phức.
Trương Thục Vân nghe thấy tiếng vội vàng chạy ra ngoài, sau khi nhìn thấy Lục Ái Quốc, hai mắt lập tức sáng ngời.
Cô ta thành thạo lấy cái kéo đi vào nhà bếp: “Anh cởi đồ ra, đưa cái quần bên dưới cho em.”
Lục Ái Quốc: “…”
Lục Ái Quốc quen việc dễ làm lấy tiền ra, chỉ là quần xả lót không thể mặc được nữa, anh ta hào hứng bảo: “Thục Vân, em không biết lần này kiếm được bao nhiêu tiền đâu, chẳng qua anh nghe theo Tiết Ngạn mua hai nhà tồi tàn ở phía nam, cách nhà mà Tiết Ngạn mua cũng không xa.”
“Cái gì? Anh mua căn nhà nát đó làm gì?” Trương Thục Vân hơi dừng lại.
Lục Ái Quốc vô cùng hào hứng: “Tiết Ngạn đã mua rồi, nơi đó còn hẻo lánh nên giá vô cùng rẻ, anh cũng không hiểu, nếu đã kêu mua thì cứ mua đi, cũng không thiếu ít tiền đó, thằng tư còn to gan hơn anh, mua hẳn bốn căn.”
“Dễ mua thế sao? Có thể mua nhà ở nơi khác sao?”
“Sao không thể mua? Hoàn toàn không ai quản đâu, hai bên đồng ý là được, anh nói em nghe, mấy căn nhà đó đều không ai cần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận