Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 218: Hay là để cha con giết đi

Giọng nói của cô vừa dứt, mẹ Lục cầm con dao trong tay mình, vẻ mặt không thay đổi.
Lục Giai Giai đưa ra kiến nghị: “… Hay là để cha con giết đi.”
“Thôi đi, con đừng thấy cha con lắm mưu mô nhưng tay vẫn không nhanh nhẹn bằng mẹ đâu.” Mẹ Lục vung hai phát dao.
Không phải chỉ là giết hai con động vật thôi sao? Năng lực nghiệp vụ này cô cũng làm được.
“Được rồi.” Lục Giai Giai ngáp một cái, híp mắt nhìn núi, rất nhanh cách đó không xa đã truyền tới tiếng động.
Gà rừng chạy xuống trước, mẹ Lục vung con dao xuống chém đứt đầu một con gà rừng trước, máu phun xa hơn một mét.
Bà ta vừa cầm bỏ vào gùi vừa nói: “Ngày mai mẹ sẽ nấu canh cho con uống, canh gà rừng đại bổ, từ từ bồi bổ cơ thể.”
Cha Lục ở bên cạnh chen lời vào: “Ngày mai thêm cả táo đỏ và kỳ tử nữa, bổ máu.”
“Tôi còn có thể không biết hay sao?” Mẹ Lục trừng mắt nhìn cha Lục, sau đó túm một con thỏ lên cắt cổ.
Đêm khuya rạng sáng, chỉ có thể thấy một nửa bên mặt của mẹ Lục, ánh trăng xuyên qua nhánh cây để lại cái bóng màu đen trên lưng bà ta.
Tay bà ta cầm dao vung xuống, vẻ mặt hơi dùng sức nên trông có vẻ dữ tợn, thi thoảng còn có máu tươi phun ra.
Cộng thêm tiếng gió, tiếng lá cây xào xạc vi vu, bối cảnh âm nhạc lập tức vang lên.
Lục Giai Giai: “…”
Cha Lục: “…”
Hai cha con không dám ho he tiếng nào.
Mẹ Lục lảm nhảm: “Đúng là hời cho cái đám nít ranh trong nhà đó quá, chúng ta ở đây làm việc còn tụi nó thì lại ở nhà ngủ trương mắt ếch, làm việc cũng không làm được, ăn cơm thì như lũ quỷ chết đói đầu thai, rặt toàn cái thứ không có lương tâm.”
Bốn con gà rừng và ba con thỏ, rất nhanh đã đựng đầy cái gùi.
Lục Giai Giai nhìn lên núi, sao hoẵng vẫn chưa tới, không phải không có đấy chứ?
Đang nghĩ thì một con động vật lông màu nâu chạy từ trên núi xuống.
Mắt mẹ Lục sáng lên, nhào tới vung một đao giải quyết xong con hoẵng ngốc.
“Còn không mau ôm về nhà, ông không thấy con gái buồn ngủ rồi à.” Mẹ Lục quay đầu liếc mắt nhìn cha Lục không có mắt.
Cha Lục nhìn thấy “thủ đoạn độc ác” của vợ mình, vội vàng hít nhanh một hơi, ôm con hoẵng ngốc lên.
Ông ta dùng tay ước lượng, phỏng chừng cũng hơn hai mươi lăm cân.
Mẹ Lục nhìn máu trên đất với vẻ đau lòng, quẹt đất bùn lên cành cây.
Không có cách nào khác, giết thẳng trên núi càng an toàn hơn, lãng phí thì lãng phí thôi.
Không có gì quan trọng bằng sự an toàn của con gái bà ta.
Lục Giai Giai vốn có hơi buồn ngủ, nhưng nhìn thấy một loạt hành động của mẹ Lục xong cũng không còn buồn ngủ nữa, cứ như xem phim kinh dị vậy.
Cô không nhịn được mà gọi: “Mẹ.”
“Ừm.” Mẹ Lục quay đầu, lau vết máu trên mặt: “Sao thế? Sợ à, nào, đi đằng trước mẹ đi.”
“… Vâng…” Lục Giai Giai giống như lần trước đi đằng trước hai người.
Máu của hoẵng khá nhiều, rời khỏi chân núi mới chảy gần hết.
Lục Giai Giai nhìn một gùi đầy con mồi, do dự hỏi: “Mấy thứ này giải thích thế nào với các anh đây ạ?”
“Giải thích cái gì, giống như lần trước thôi, nói anh ba con tặng.” Mẹ Lục phất tay, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn: “Vốn nên cho chúng nó ra ở riêng từ lâu rồi, ngay cả ăn một miếng thịt cũng không tiện, lại còn phải giải thích.”
Bà ta càng nói càng tức: “Đứa nào dám hỏi nhiều cứ vả thẳng một phát cho nó chết luôn đi.”
Lục Giai Giai nghiêm túc gật đầu, sau đó giọng nói mang theo vẻ lấy lòng: “Mẹ, con muốn thịt thỏ cay.”
“Không thể ăn cay, ngày mai mẹ sẽ kho cho con, cũng rất thơm.” Mẹ Lục nghĩ thôi mà nước miếng cũng chảy ra rồi.
Thời đại này không ai là không thèm thịt, cha Lục cũng muốn uống hai chén.
Ở thời hiện đại Lục Giai Giai thường xuyên đau bụng kinh, bây giờ vất vả lắm mới không đau nữa, cô cũng sợ ăn cay nhiều sẽ đau lại, bộ dáng hơi ỉu xìu: “Vậy cũng được ạ, ngày mai con muốn uống canh gà nữa.”
Canh gà mà mẹ Lục dùng bình nấu vừa thơm vừa tươi, lần trước sau khi uống xong đã khiến người nhớ mãi không quên.
“Nấu, nấu hết.” Mẹ Lục bồi bổ cho con gái cũng không thấy đau lòng tí nào.
Ba người vừa về đến nhà, Lục Giai Giai đã bị đẩy vào phòng mình đi ngủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận