Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 575: Cắt ngang

Tiết Ngạn đi tới, cởi áo khoác ngoài ra cho Lục Giai Giai.
Cô ngại lạnh, cái đầu nhỏ rúc một nửa vào trong chăn.
Lục Giai Giai theo bản năng dựa lại gần nguồn nhiệt, qua vài giây, cô khịt mũi.
“Ọe…” Bị mình nôn khan đến tỉnh luôn.
Tiết Ngạn: “…”
Lục Giai Giai ngồi dậy cáu bẩn, cô tức giận đẩy Tiết Ngạn: “Người anh toàn mùi dầu mỡ thôi, khó ngửi lắm, anh cách xa em một chút, không đúng, không cho phép anh nằm vào trong chăn!”
Bây giờ cô vô cùng nhạy cảm với mùi, buổi tối làm sao mà ngủ được?
Tiết Ngạn ngửi mùi trên người mình, quả thật có mùi dầu mỡ, hơn nữa còn vô cùng nặng.
Lục Giai Giai ghét bỏ, kéo cái chăn trốn vào góc tường, rúc thành một cục rồi ngủ tiếp.
Anh rời giường mang thịt viên đã rán xong tới hai bên gia đình, sau đó về nhà tắm nước nóng, ngay cả quần áo cũng giặt luôn.
Cuối cùng dùng sức vắt khô, đặt ở chỗ gần bếp lò hong khô.
Anh chui vào trong chăn, trên người mang theo mùi xà bông dễ ngửi.
Lục Giai Giai thăm dò, sau đó đôi mày giãn ra, lại rúc vào trong lòng Tiết Ngạn ngủ tiếp.
Tiết Ngạn vuốt eo cô, không hề nhô lên, vẫn mảnh khảnh y như hồi mới kết hôn, nếu không phải Lục Giai Giai mang thai có triệu chứng vô cùng rõ ràng thì anh còn nghi ngờ trong này có em bé hay không.
Lục Giai Giai ngủ một giấc đến bốn giờ chiều mới tỉnh, Tiết Ngạn vẫn đang ngủ, cô nổi hứng chơi đùa, duỗi tay nhấn lên chóp mũi anh.
Vừa chạm hai cái, cổ tay đã bị nắm lấy, Tiết Ngạn mở mắt: “Chơi vui như vậy, hay là chơi cái khác đi.”
“…”
Tiết Ngạn nắm tay cô di chuyển xuống dưới, Lục Giai Giai giật bắn mình, nhắc nhở: “Bây giờ là ban ngày, lỡ như có người vào đây thì toang.”
Tiết Ngạn trở mình, hai chân đè hai bên người cô, nhẹ nhàng dỗ: “Không có người tới đâu.”
Tiết Ngạn dỗ một lúc, Lục Giai Giai miễn cưỡng giơ tay, vừa đụng vào thì bên ngoài truyền tới tiếng gọi.
“Cô út ơi!”
Tay cô đột nhiên dùng sức, trên trán Tiết Ngạn lập tức nổi gân xanh.
Lục Giai Giai: “…”

Mùa đông ban ngày rất ngắn, bây giờ đã bắt đầu mặt trời lặn rồi, trong phòng cũng dần mờ tối, cho dù là như thế thì Lục Giai Giai vẫn nhìn thấy mồ hôi lăn trên trán Tiết Ngạn.
Cô chợt buông lỏng tay, vội vàng giải thích: “Không phải em cố ý đâu, chồng, anh không sao chứ.”
“Không sao!” Tiết Ngạn nghiến qua kẽ răng.
“Cô út!” Bên ngoài lại đang gọi.
Lục Giai Giai chỉ sang một bên, chột dạ bảo: “Hay là anh trốn ở đây đi, em ra ngoài gặp Tiểu Hoa trước, xem có phải có chuyện gì rồi không?”
Tiết Ngạn di chuyển với bản mặt u ám, Lục Giai Giai nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Cô vội vàng mặc áo của mình lên, đi hai bước lại dừng, quay đầu bảo: “Cũng không dùng sức lớn bao nhiêu, chắc chắn nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi, anh đừng có gánh nặng tâm lý, cho dù không khỏe lại cũng không sao, dù sao em cũng có bầu rồi, đẻ một đứa là đủ rồi.”
Tiết Ngạn ngẩng đầu, đôi mắt đen tối tăm: “… Em nói gì?”
Lục Giai Giai nhấc chân bỏ chạy.
“…” Tiết Ngạn cắn răng, bây giờ anh thậm chí còn nghi ngờ Lục Giai Giai cố tình.
Lục Giai Giai đóng cửa lại, nhìn Lục Hoa đứng trong sân và hỏi: “Sao thế?”
“Cô út, lúc trưởng đoàn Lưu rời đi có nói chỗ bọn họ còn thiếu một nhân viên tạp vụ, nhà chúng ta có thể tiến cử một người.”
Lục Hoa nhìn Lục Giai Giai: “Bà nội nói đoàn trưởng Lưu là vì cô nên mới cho nhà chúng ta công việc này, cho nên cũng kêu cô qua nhà bàn bạc xem rốt cuộc là cho ai ạ.”
“Cô á?” Lục Giai Giai lắc đầu: “Tự các cháu quyết định là được.”
Cô cũng không mang tới tác dụng gì cả.
“Bà nội nói nhất định phải thông qua sự đồng ý của cô út, vì công việc này là nhân tình mà đoàn trưởng Lưu cho cô.”
Lục Giai Giai nghĩ ngợi: “Vậy cháu đợi cô một lát, cô lấy khăn quàng cổ đã.”
Cô đi về phòng, áp suất trong căn phòng vẫn rất thấp như cũ, sắc mặt của Tiết Ngạn còn tối tăm hơn cả lúc cô đi ra ngoài.
Anh đã mặc áo bông xong, mặt mày lạnh ngắt.
“Nhà mẹ em có chút chuyện, em về đó một chuyến trước, ừm… cơm tối có khả năng em không ăn ở nhà đâu, anh không cần đợi em, đừng quên tự mình ăn cơm đấy.” Lục Giai Giai quay người đã muốn chạy trốn, cô cứ cảm thấy Tiết Ngạn đang nghẹn sắp xỉu rồi.
“Đợi đã.” Tiết Ngạn cúi người đi giày.
Lục Giai Giai thấp thỏm nhìn anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận