Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 717: Đây là đối tượng của tôi 2

Hai người nói chuyện một lúc mới biết tuổi tác của cô ta khá nhỏ, mới tròn mười bảy, vốn muốn thi bằng tốt nghiệp cấp ba, ai ngờ vừa vặn kịp kỳ thi đại học luôn.
Cô ta học hành ở trường không tồi, sau khi tham gia thi đại học lại đỗ ngay đại học thủ đô.
Một chị gái khác tên Tống Lập Lan lớn tuổi hơn một chút, đã hai mươi tám, là tốp thanh niên trí thức về quê sớm nhất, bây giờ đã có ba đứa con.
Tiết Ngạn trải xong giường, lại ra ngoài thay nước định lau sạch sẽ tủ.
“Đối tượng của chị trông dữ quá.” Lâm Nguyệt nhỏ giọng nói.
Lục Giai Giai ngồi lên giường của mình: “Anh ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, thật ra con người vô cùng tốt.”
“Đúng là rất tốt, từ lúc vào cửa vẫn luôn làm việc.” Tống Lập Lan có kinh nghiệm hơn hai cô gái trẻ nhiều, cô ta lập tức nói: “Tìm đàn ông thì phải tìm người như thế, tuyệt đối không thể tìm mấy tên đàn ông không thực tế kia, nói chuyện dễ nghe nhưng lại không biết làm tí việc gì cả.”
Lâm Nguyệt tò mò hỏi: “Chị Tống, vậy đối tượng của chị có phải cũng giống đối tượng của Giai Giai không?”
Tống Lập Lan đỏ mặt: “Cũng được, con người anh ấy khá thành thật.”
Tiết Ngạn bưng nước từ bên ngoài vào, bắt đầu lau tủ, lúc này một bạn cùng phòng cuối cùng đi vào.
Lục Giai Giai không ngờ lại là một thai phụ trẻ tuổi, phía sau là một người đàn ông mặc quân trang, thai phụ phưỡn bụng nhìn quanh phòng.
Tổng cộng có hai cái giường dưới, Lâm Nguyệt một cái, cái còn lại Tiết Ngạn đã lau dọn xong, cũng trải xong giường.
Cô ta nhìn về phía Lục Giai Giai đang dựa người vào bên cạnh, trước thì sững sờ, sau đó đi qua: “Tôi đang mang thai, cô để vị trí giường dưới này cho tôi đi.”
Lục Giai Giai biết thai phụ vất vả, hơn nữa thấy bụng đối phương đã được sáu, bảy tháng, chắc chắn không thể ở giường trên.
“Được, cô để chúng tôi dọn giường trên đã, có hơi bẩn.” Lục Giai Giai nhìn bên trên, định dọn dẹp một chút.
Nhưng trước đó nhất định phải thu dọn chăn ở giường dưới, bằng không rất dễ bám bụi.
Lâm Nguyệt thấy thế mới bảo: “Để ở chỗ tôi này.”
Lục Giai Giai gật đầu.
Tiết Ngạn đi lên, chỉ hai ba cái đã thu dọn xong chăn, chậm rãi đặt lên giường của Lâm Nguyệt.
“Em đừng làm, để anh là được.” Sức anh lớn, dọn dẹp mấy thứ này không đáng kể gì.
Tiết Ngạn leo lên giường trên, lúc này Lục Giai Giai mới phát hiện ra nhất định phải dọn giường trên xong thì giường dưới mới có thể trải đồ, bằng không rất dễ bị bụi bên trên rơi xuống bám vào.
Giường trên rất không tiện dọn dẹp, Tiết Ngạn cũng không muốn làm bụi rơi xuống nên động tác cố hết sức nhẹ nhàng.
Nhưng bên dưới vẫn không thể tránh được có ít thứ rơi xuống.
“Các anh có thể chú ý một chút được không, lát nữa chúng tôi còn phải dọn nữa.” Thai phụ trẻ nhìn bụi bay xuống cái giường sạch sẽ bên dưới, vẻ mặt bốc hỏa.
“…” Lục Giai Giai cạn lời, giường dưới hình như là bọn họ dọn trước mà, thậm chí còn quan tâm đến cô ta mới đổi lên giường trên.
Nếu cô ta nói chuyện tử tế, bọn họ chắc chắn sẽ dọn chút bụi bên dưới hộ cô ta luôn.
Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan cũng cảm thấy bạn cùng phòng mới tới này không dễ ở chung.
Quân nhân phía sau thấy sắc mặt của Lục Giai Giai không tốt mới vội nói: “Cô ấy mang thai tâm trạng không tốt, chúng tôi không có ý đó, thật sự cảm ơn các cô đã nhường giường dưới cho chúng tôi.”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn, chỉ thiếu cười ha ha: “Không sao.”
Tiết Ngạn thu dọn đồ cho Lục Giai Giai xong, lại lấy mành rèm không lọt gió ra quây lại.
Lúc này, quân nhân kia cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc, thai phụ dựa lên thành cửa than thở: “Ở đây bẩn chết đi được, em hoàn toàn không muốn ở, em đã bảo thuê một căn nhà ở bên ngoài từ lâu rồi cơ mà, tại sao cứ phải vào đây ở?”
“Bây giờ không được phép ở bên ngoài, đợi qua một khoảng thời gian nữa mới được."
"Anh không để tâm đến thì có.”
Lục Giai Giai chẳng muốn nghe chuyện gia đình của bọn họ, ngày mai Tiết Ngạn phải đi rồi, cô quyết định dẫn anh đi dạo trường học một vòng.
“Chúng ta đi ăn cơm trước đã.” Tiết Ngạn dọn dẹp đồ đạc ngăn nắp chỉnh tề xong, Lục Giai Giai nhanh như chớp kéo anh rời đi.
Tống Lập Lan bảo: “Đối tượng của Giai Giai vừa nhìn đã biết rất thương cô ấy, bằng không cũng sẽ không dưỡng thành thói quen hoạt bát và đơn thuần như vậy, vẫn giống y như một đứa trẻ.”
Thai phụ bĩu môi, cô ta nghĩ đến gương mặt tinh tế đó của Lục Giai Giai.

Bạn cần đăng nhập để bình luận