Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 52: Tại sao tôi phải trả tiền cho cô

“Tại sao tôi phải trả tiền cho cô!” La Khinh Khinh ôm ngực mình, vẻ mặt bất đắc dĩ lại căm phẫn.
Mỗi ngày cô ả có thể có một đồng thì đã sớm ngày nào cũng nghỉ rồi.
Lục Giai Giai chớp mắt hai cái: “Vì công việc này là của tôi, cô muốn làm hiển nhiên phải bàn giá tiền với tôi rồi.”
“Cô…”
La Khinh Khinh cắn môi, điều kiện bản thân cô ả thật sự rất không tồi, khi khóc nước mắt rơi xuống từng giọt, cùng lúc đau lòng còn khiến người ta thấy cảnh đẹp ý vui, đau lòng thương xót.
Cô ả cũng không nói chuyện với Lục Giai Giai nữa mà quay đầu hỏi cha Lục: “Lục Giai Giai nói là thật sao? Chỉ khi thông qua sự đồng ý của cô ta, cháu mới có thể làm công việc của người ghi chép công điểm sao?”
Dựa theo quy định về cương vị công tác có thể như vậy thật, cha Lục gật đầu: “Hai người tự bàn bạc đi, chỉ cần đôi bên đồng ý là được.”
Dựa vào cái gì?
La Khinh Khinh gần như sắp hét thành tiếng chói tai, dựa vào cái gì cô ả muốn làm công việc này phải có sự đồng ý của Lục Giai Giai.
Cô ả lập tức buột miệng nói ra: “Lẽ nào vì Lục Giai Giai là con gái của chú nên cô ta có quyền quyết định công việc này? Nhà họ Lục các người muốn làm địa chủ ở thôn Tây Thủy này sao?”
“Con ranh con nhà mày nói vớ vẩn gì đấy?” Mẹ Lục tức giận chửi: “Nhà bọn tao làm địa chủ á? Mày cũng dám tùy tiện chụp mũ quá nhỉ, có bản lĩnh thì mày đếm lên đi, nhà họ Lục tao mười tám đời bần nông đấy nhé.”
Giọng nói của bà ta vốn the thé, nông thôn chửi nhau toàn dựa vào thực lực, mẹ Lục tuyệt đối là tay lão làng trong đó.
Mấy chiêu xé quần xé áo túm tóc đó mẹ Lục rất tinh thông, phụ nữ nông thôn có mâu thuẫn cũng luôn dùng mấy cách này để giải quyết.
Nhưng mấy thủ đoạn này lại không thể dùng lên người đám thanh niên trí thức vì bọn họ là người yếu thế, không biết chửi nhau, nhưng càng dễ lấy lòng đồng cảm của người khác hơn.
Trong lòng Lục Giai Giai biết rõ nhưng cũng không khuyên ngăn, vì La Khinh Khinh càng kể khổ thì đến lúc bị vả mặt nhà bọn họ càng có lợi.
Cô trừng to đôi mắt hạnh nhìn điệu bộ của La Khinh Khinh, bồi thêm một câu: “Trí thức La, cô có biết vu hại nhân viên nhà nước thuộc hành vi vi phạm pháp luật không? Hay là muốn về nơi khó khăn hơn lao động?”
Cả người La Khinh Khinh run lên, giống như phụ nữ nhà lành bị cưỡng ép: “Nhà họ Lục các người lợi hại thật, công việc nhẹ nhàng thì cho người nhà làm, chúng tôi vừa kháng nghị một câu đã đòi đưa chúng tôi tới chỗ khó khăn hơn lao động, Lục Giai Giai, cô thật quá đáng.”
Cuối cùng kể khổ cũng có tác dụng, những thanh niên trí thức khác không hiểu tình hình cũng lầm bầm theo.
“Dựa vào cái gì công việc ghi chép công điểm cho Lục Giai Giai làm, đây là vị trí trong thôn, tôi cảm thấy mọi người đều có thể làm.”
“Lục Giai Giai là con gái của đại đội trưởng thì có thể tác oai tác quái sao? Đây cũng được coi là ỷ thế lộng hành đi.”
“Các người nhìn chúng tôi rồi nhìn Lục Giai Giai xem, rõ ràng là điệu bộ của gia đình tư sản, dựa vào cái gì cô ta không cần làm việc đồng áng.”

Lục Nghiệp Quốc a một tiếng, trừng mắt nhìn thanh niên trí thức nữ đó: “Em gái tôi không cần ra đồng là vì có mấy anh trai như chúng tôi nuôi em ấy đấy, có bản lĩnh thì cô cũng kêu anh trai cô nuôi cô đi, còn công việc này là… ui da!”
Anh ta còn chưa nói xong đã bị mẹ Lục đánh một cái, bà ta sống nhiều năm như vậy cũng là người tinh ranh, chỉ đang đợi mấy thanh niên trí thức này làm ầm lên.
Bà ta đã sớm chướng mắt mấy thanh niên trí thức này rồi, làm việc không được cũng thôi đi nhưng ít nhất cũng phải thể hiện thái độ chứ, ngày nào cũng giở mánh khóe, tụ tập gây sự, sớm nên đánh rồi.
“Thằng chó, con gái bà là do công điểm của bà mày nuôi nhé, công điểm của mày để nuôi con nhà anh cả anh hai của mày rồi.” Mẹ Lục trực tiếp đảo trắng mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận