Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 388: Cười đẹp một chút 2

Cha Lục, mẹ Lục và Lục Giai Giai lại chụp riêng một bức, dự định rửa thành hai bức, một bức gửi cho thằng ba.
Lục Giai Giai lại chụp riêng một bức nữa.
Cô gái trẻ cười vừa ngoan vừa ngọt, đôi mày tinh xảo, mái tóc phủ trước ngực, trong đôi mắt giống như mang theo ánh sao.
Bức ảnh này cũng được rửa thành hai bức, một bức mẹ Lục định giữ lại, một bức gửi qua cho Lục Kính Quốc.
“Bao nhiêu tiền?” Mẹ Lục cảm thấy mình sắp đổ máu rồi.
Thợ chụp ảnh trầm ngâm một lúc, nghĩ ngợi: “Thế này đi, bức ảnh của cô gái trẻ này cho chúng tôi sử dụng thì toàn bộ ảnh chụp của các người đều sẽ được miễn phí.”
Tuy rằng giọng điệu của thợ chụp ảnh là bàn bạc, nhưng vẻ mặt thì lại là cả nhà họ Lục chiếm lời rồi.
“!” Mẹ Lục đảo trắng mắt khinh thường: “Con gái tôi lớn lên ưa nhìn như thế, ba, bốn đồng tiền đã đòi sử dụng rồi á, ai biết các người sẽ làm chuyện gì? Tưởng bà đây không trả được chắc?”
Mẹ Lục đập bàn một cái, nghĩ bà ta là bà già nông thôn không hiểu chuyện gì chắc.
“Nói đi, bao nhiêu tiền?”
Thợ chụp ảnh rụt cổ: “Hai đồng chín.”
Mẹ Lục lấy khăn tay trong lòng ra, đếm đủ hai đồng chín rồi đập lên bàn: “Đếm kỹ cho tôi.”
Bà ta đang bận trả tiền, Lục Giai Giai trông thấy đám trẻ nhìn nước ô mai đối diện mà chảy nước miếng, cô đi qua định mua hai cốc cho tụi trẻ nếm thử.
Ai ngờ vừa mới đi đến giữa đường, đột nhiên cái túi trên vai bị người giật mạnh sang bên, Lục Giai Giai theo bản năng muốn giật lại.
Nhưng sức của người đàn ông đó thật sự quá lớn, chưa đến hai giây, cái túi mà cô đeo trên vai đã bị giật đi, người cũng mất thăng bằng ngã bịch xuống đất.
Trên đường có đá, đầu cô đập thẳng lên đó.
Đau quá, đầu óc Lục Giai Giai vang ong ong, nghe thấy tiếng gọi mơ hồ xung quanh như có như không.
Cô ngẩng đầu, trên lông mi chảy một mảng máu.

Một màn này xuất hiện quá đột ngột, chẳng ai ngờ có người sẽ cướp đồ một cách quang minh chính đại như thế.
Đợi người xung quanh phản ứng lại thì người đàn ông đó đã chạy vào trong hẻm nhỏ rồi.
Lực chú ý của mọi người đều đặt lên người Lục Giai Giai, cô gái trẻ mỏng manh yếu đuối, người làm việc trái pháp luật xưa nay thích đặt suy nghĩ nham hiểm lên một phe yếu thế hơn, như vậy mới có thể chiếm hết ưu thế về mặt sức mạnh.
Cha Lục chạy đến bên cạnh Lục Giai Giai đầu tiên, hốc mắt ông ta như nứt ra, duỗi tay đỡ bả vai con gái mình, giọng nói đã run rẩy không khống chế được: “Giai Giai, Giai Giai…”
Trong đầu Lục Giai Giai vang ong ong, không nghe rõ được bất cứ âm thanh gì, cơn đau trên trán khiến cô trực tiếp chảy nước mắt sinh lý.
Khi con người bị thương chính là lúc ỷ lại vào người thân nhất, cô nắm cánh tay của cha Lục, đôi mắt đỏ hoe: “Cha ơi, đầu con đau lắm…”
Lục Giai Giai thậm chí còn không biết mình có phát ra âm thanh gì không, đôi mắt của cha Lục cay xè, cõng Lục Giai Giai lên chạy đến bệnh viện gần đó, mẹ Lục thất tha thất thểu đi theo.
Anh hai chạy theo bắt tên trộm, anh cả và anh tư chạy đến bên cạnh cha Lục.
Trương Thục Vân thì lại sốt ruột trông chừng đám trẻ.
Cha Lục tuổi tác không còn trẻ, ngày thường làm thêm ít việc đồng áng còn đau lưng mỏi vai, bây giờ cõng Lục Giai Giai chạy lại nhanh hơn một đứa trẻ nửa lớn.
Mà Lục Giai Giai ở trên lưng ông ta, cảm thấy đôi mắt mình càng ngày càng khó mở ra, ngoại trừ đau ra còn thấy hơi buồn nôn, không biết có phải chấn động não không.
“Con gái, Giai Giai, Giai Giai, không sao, không sao…” Mẹ Lục đã không biết mình đang nói gì nữa, trong đầu bà ta trống rỗng, chỉ có thể chạy theo.
Lục Giai Giai hôn mê bất tỉnh, cô tới một nơi trống trải, chẳng có gì cả, giống như chìm vào một giấc mơ vậy.
Cô nhìn hai tay mình mà không hiểu gì cả, lúc này đột nhiên xung quanh truyền tới tiếng hét chói tai đầy lệ khí.
“Đồ cô hồn dã quỷ nhà mày, trả lại cơ thể cho tao, cút ra khỏi cơ thể tao, trả cơ thể của tao lại cho tao!”
Lục Giai Giai quay người, trông thấy một cô gái lớn lên thanh tú, cô ta nhìn cô với vẻ mặt ác độc vô cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận