Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 56: Ba công điểm!

Lần này La Khinh Kinh thật sự khóc rồi, cô ta chạy về phía Tôn Kiệt: “Lớp trưởng, anh chắc hẳn cũng biết tôi không phải đặc vụ mà.”
Lục Giai Giai hỏi: “Vậy tại sao vừa rồi cô kích động mọi người.”
Cô đang ám thị cho La Khinh Khinh, cả người cô ả hơi cứng ngắc, cũng nhớ ra lời vừa rồi của Lục Giai Giai.
Rốt cuộc là vì lười hay là…
Lục Giai Giai nhìn về phía cha, thêm dầu vào lửa: “Cha, Châu Văn Thanh cũng biết công việc này là của con, La Khinh Khinh và Châu Văn Thanh là chiến hữu cách mạng, sao có khả năng không biết, con thấy cô ta đang cố tình xúi giục những trí thức nữ không biết chân tướng, bằng không vẫn nên giao cô ta cho người của quốc gia điều tra đi ạ!”
“Đúng, chúng tôi thật sự không biết công việc này là của Lục Giai Giai, chúng tôi cho rằng đây là chức vị dùng chung trong thôn.” Nữ trí thức vừa rồi còn kêu gào cũng nóng lòng phủi sạch quan hệ.
Cha Lục thấy con gái lên tiếng cũng gật đầu: “Vậy tìm hai người đưa cô ta lên huyện đi,”
La Khinh Khinh vốn còn hơi do dự, bây giờ trong đầu trống rỗng, cô ta la lên: “Tôi không phải đặc vụ, tôi chỉ muốn tìm một việc làm nhẹ nhàng hơn thôi.”
Cô ta xòe tay mình ra, nức nở: “Làm việc đồng áng vài ngày mà trên tay tôi đã mọc đầy mụn nước rồi, thật sự không thể chịu được nữa, cho nên mới nghĩ…”
Khóe mắt cong lên của Lục Giai Giai nhảy ra ý cười, cô đang muốn La Khinh Khinh phải thừa nhận mình lười biếng và tâm cơ sâu ngay trước mặt nhiều người như vậy.
Có điều kiện tiên quyết này, cô ả sẽ không thể mang thiết lập cao ngạo đó tiếp được nữa.
Cô vốn cũng không muốn làm quá mức như thế, nhưng hôm trước Lục Giai Giai lại nằm mơ thấy một vài mảnh ký ức.
Lúc trước nguyên chủ rơi xuống nước được Tiết Ngạn cứu đó cũng không phải bản thân cô ta bất cẩn ngã xuống mà là trong quá trình cãi nhau với La Khinh Khinh bị đẩy xuống.
La Khinh Khinh trong mơ mang vẻ mặt dữ tợn đáng sợ, hoàn toàn không phải thỏ trắng nhỏ thanh cao mà là một con quỷ hút máu hình người.
Hôm nay cô làm như vậy chính là muốn khiến tất cả mọi người đều biết cô ta không phải người đơn thuần và vô tội, ngược lại là một ả tâm cơ sâu, am hiểu lợi dụng người khác.
Ngón tay trắng nõn của Lục Giai Giai miết quai túi, giọng nói rất nặng nề: “Vì lười mới dùng nhiều tâm cơ như vậy, khiến người khác đấu tranh anh dũng cho cô, cô có biết cô làm như vậy sẽ khiến những thanh niên trí thức nữ khác rơi vào rắc rối không?”
Những lời này của cô hoàn toàn khiến La Khinh Khinh bị cô lập.
La Khinh Khinh hai mắt đẫm lệ lắc đầu: “Tôi cũng không muốn nhưng hôm nay nóng quá, tôi thật sự không thể chịu được, còn ra đồng làm việc nữa tôi sẽ chết mất.”
Vẫn là bộ dáng vô cùng đáng thương như vừa rồi nhưng đã chẳng còn ai ra mặt cho cô ta nữa.
Lục Giai Giai mím chặt đôi môi hồng, bộ dáng rất tức giận: “Làm việc đồng áng sẽ chết sao? Sao những thanh niên trí thức nữ không có suy nghĩ giống như cô? Hơn nữa dựa theo sổ khai tôi thấy ba ngày này mỗi ngày cô chỉ làm được ba công điểm, chỉ như vậy sẽ chết được sao, hay là cô đi tới bệnh viện khám xem mình có bệnh gì không đi!”
Đám đông nháo nhào cả lên!
Ba công điểm!
Một đứa trẻ choai choai một buổi sáng còn có thể làm được ba công điểm, mà một ngày La Khinh Khinh mới chỉ làm được có ba công điểm.
“Cái này tôi biết, La Kinh Khinh vừa ra đồng làm được mười phút đã xỉu rồi, cả ngày ngồi dưới đại thụ ôm một quyển sách đọc à.”
“Không chỉ thế thôi đâu nhé, cô ta còn luôn kể khổ, dụ một vài chàng trai trẻ tuổi đi làm việc giúp cô ta, các người nói xem không phải chỉ dựa vào bản mặt đó của cô ta hết sao?”
“Dù cao cũng chính là khóc, hở tí là khóc, không phải chỉ là khóc đẹp một chút thôi sao? Đối với người giở thủ đoạn như vậy, lúc chia lương thực nên là bao nhiêu thì chia cho bấy nhiêu, một năm này tôi kiên quyết không đồng ý chia thêm lương thực cho mấy thanh niên trí thức này nữa.”
“Đúng, đúng, dựa vào cái gì? Làm việc đồng áng thì ai chẳng mệt, những thanh niên trí thức khác có từng oán trách chưa, chỉ có cô ta lòng dạ sâu hiểm thôi.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận