Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 101: Con trai toàn cái thứ ăn hại

Đều chạy tới nhà họ Điền hiếu thuận hết thì lấy ai bảo vệ con gái bà ta, anh trai rồi cũng sẽ có lúc già đi, đến lúc đó cháu trai cháu gái đều cần đến.
Mẹ Lục trừng mắt nhìn Điền Kim Hoa với vẻ hung ác, muốn cướp người với con gái tôi á, phi!
Lục Cương Quốc trực tiếp bật khóc, anh ta có lỗi với con mình, cũng có lỗi với em gái.
Mẹ Lục đảo trắng mắt.
Con trai toàn cái thứ ăn hại, không bớt lo nổi, bốn đứa con trai tốn của bà ta bao nhiêu tiền sính lễ rồi!

Trong sân nhà họ Lục trồng một cái cây to, mỗi mùa hạ đều có thể mang tới một mảnh râm mát cho cả gia đình.
Điền Kim Hoa ngồi ngây người dưới bóng mát của cái cây, nhìn người đối diện với vẻ thấp thỏm và bất an.
Lục Cương Quốc tự giác biết bản thân có lỗi với cha mẹ, trực tiếp vả mình hai cái bạt tai sau đó quỳ xuống đất: “Cha mẹ, con trai bất hiếu, khiến cha mẹ phải lo nghĩ!”
Lục Giai Giai; “…”
Cô nhìn hai bên má anh hai nhanh chóng sưng lên, biết vừa rồi bản thân anh ta ra tay rất nặng.
Mẹ Lục đứng có hơi mệt nên kéo hai cái ghế tới, một cái cho mình ngồi, một cái cho Lục Giai Giai.
Bà ta ngồi ở đó tản ra khí thế của người chủ nhà: “Nói đi, chuyện này tính giải quyết sao đây?”
Điền Kim Hoa tóc tai rối bời, ngửa đầu khóc: “Mẹ, con cũng đã gả đến nhà họ Lục rồi, sao có khả năng thiên vị nhà họ Điền được, vừa rồi con chẳng qua chỉ giả vờ đồng ý với mẹ con mà thôi, hoàn toàn không có khả năng trộm thịt heo rừng trong nhà đi đâu.”
Cô ta kiên quyết không thừa nhận vừa rồi mình có suy nghĩ đó.
“Bà đây cho cô gặp bà ta sao?” Mẹ Lục gõ mạnh cái chày cán bột xuống mặt đất: “Khi cô gả tới đây, hai nhà chúng ta cũng đã nói trước rồi, từ đây cô với nhà họ Điền không còn quan hệ gì nữa, cô coi lời bà đây như gió thoảng bên tai đúng không?”
Nếu không phải ngày mai là mùa thu hoạch thì hôm nay bà ta đã đánh Điền Kim Hoa liệt luôn rồi.
“Con…” Điền Kim Hoa lau nước mắt mình, cô ta ra hiệu cho Lục Hảo khóc nhưng Lục Hảo lại cúi đầu, vẫn luôn không dám nhìn cô ta.
Trong lòng cô ta tức điên lên, cô ta đã sớm nói đẻ con gái chỉ tổ vô dụng thôi mà, bây giờ thì biết mặt rồi đấy!
Lục Giai Giai ở một bên biết mẹ Lục có thủ đoạn thu phục con dâu nên không lên tiếng mà chỉ ở một bên nhìn.
Cha Lục thì lại hút thuốc lá, ngồi ở cửa nhà chính không nói lời nào.
Mẹ Lục gõ cái chày cán bột trong tay: “Gia đình thằng hai biết rõ còn cố tình phạm lỗi, phạm quy tắc, ngày mai vào mùa thu hoạch, Điền Kim Hoa một ngày làm mười công điểm mới có thể về nhà, hơn nữa lần này thịt heo rừng bà đây cũng sẽ không chia cho cô một miếng nào hết, làm xong việc thì chạy về nhà nấu cơm, ăn cơm xong thì đi giặt quần áo!”
Trương Thục Vân nuốt nước miếng, thân là một người phụ nữ, cô ta biết mười công điểm khó lấy được bao nhiêu, thế cũng phải làm đến chết ở ruộng mất.
Về nhà còn phải nấu cơm, giặt quần áo, mùa thu hoạch này chỉ sợ Điền Kim Hoa mệt không còn ra hình người nữa thôi.
“Mười công điểm á?” Điền Kim Hoa sợ hãi suýt chút nữa thì lăn ra bất tỉnh.
Một người đàn ông trưởng thành cường tráng một ngày mới làm được mười công điểm, cô ta về nhà còn phải giặt quần áo nấu cơm, mấy miếng thịt ở nhà cũng không cho cô ta lấy một miếng, hết mùa thu hoạch cô ta còn có thể sống được không?
Mẹ Lục cười ha ha: “Giả bộ làm gì? Trước đây khi cô ở nhà, mẹ ruột cô sai bảo cô như trâu như ngựa, mỗi ngày cô làm mười công điểm mới có thể về nhà cơ mà, sao thế? Ở nhà họ Điền thì cô có thể làm, còn đến nhà họ Lục chúng tôi thì không thể làm à!”
“…” Điền Kim Hoa bật khóc tức tưởi.
Từ sau khi cô ta gả đến nhà họ Lục nào còn từng làm qua việc nặng như thế, từ sau khi có Lục Hảo, việc trên tay cô ta cũng càng nhẹ hơn.
Bây giờ đột nhiên kêu cô ta làm nhiều việc nặng như thế, làm sao cô ta có thể làm được đây.
“Cứ quyết định như vậy đi.” Mẹ Lục nhìn về phía Trương Thục Vân: “Cơm trưa cô đi coi trước đi, buổi sáng và tối đều để Điền Kim Hoa nấu.”
Trương Thục Vân vội vàng gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận