Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 223: Anh thấy em lớn lên thế nào?

Anh nhìn Lục Giai Giai vài giây, đôi mắt hẹp dài u ám hẳn đi.
Lục Giai Giai thấy anh nhìn mình, cô nhíu mày, nói tiếp: “Em muốn đi giày.”
Tiết Ngạn chậm rãi ngồi xổm xuống, cầm chân Lục Giai Giai lên.
Chân của Lục Giai Giai cũng không to, dưới ánh trăng trắng hồng đan xen, ngón chân tròn trịa mũm mĩm trông rất đáng yêu, lần trước anh nhìn thấy chân cô là ở trên núi sâu, trên mặt còn bị cô đá một cước.
Nhiệt độ quen thuộc truyền khắp tứ chi, yết hầu của anh hơi nhúc nhích.
Chân bị người đàn ông nắm, nhiệt độ cơ thể của anh rất cao, bụng ngón tay thô ráp khiến Lục Giai Giai cảm thấy rất khó chịu, cô tức giận giật chân.
Tiết Ngạn lấy lại bình tĩnh, ánh mắt u ám tối tăm giúp Lục Giai Giai đi giày, động tác lại nhẹ nhàng cẩn thận.
Lục Giai Giai cúi mắt nhìn anh, đợi anh xỏ giày xong, chân giẫm trên đất, cô mới cúi người, ngón tay trắng nõn nâng cằm Tiết Ngạn lên: “Anh thấy em lớn lên thế nào?”
Dưới ánh trăng, mái tóc dài của Lục Giai Giai thả sau lưng, thi thoảng có vài sợi rũ xuống, gò má trắng nõn sáng lên, giữa mi tâm không còn vẻ ngoan ngoãn ngày thường mà mang theo vài phần càn rỡ.
Cô cúi người, giống một nữ vương đang chọn trai lơ.
Đầu óc Lục Giai Giai có hơi rối loạn, chẳng nhớ được gì cả, vì thế cô nghiêm túc quan sát người đàn ông dưới người này.
Ngũ quan của Tiết Ngạn góc cạnh rõ ràng, trên thái dương có một vết sẹo trông rất dữ, nhưng lại chẳng hiểu sao mang tới một loại cảm giác an toàn cho cô.
Lục Giai Giai có hơi hài lòng, hai tay cô ấn lên vai Tiết Ngạn, giọng nói lạnh lùng: “Đừng nhúc nhích, để em hôn cái.”
“!” Đầu óc Tiết Ngạn lập tức trống rỗng, cả người từ trên xuống dưới như bị thiêu cháy sạch chẳng sót lại gì, gân xanh trên thái dương lộ ra.
Lục Giai Giai cảm thấy cả người nhẹ bẫng, eo bị ôm thật chặt, một giây sau, sau lưng đã dựa lên thân cây.
Ánh mắt người đàn ông nóng bỏng, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô, một bàn tay của anh ôm chặt eo cô, một tay còn lại đặt sau lưng cô, vây Lục Giai Giai chặt chẽ trong lãnh địa của mình.
Tiết Ngạn thở hổn hển, không có cách nào khống chế được một loạt phản ứng này.
Lục Giai Giai nhíu mày, rất không hài lòng với tư thế này, hai tay cô dùng sức ấn lên vai Tiết Ngạn, trừng mắt quở trách: “Không cho phép anh cử động!”
Tiết Ngạn cứng ngắc người, anh thở dốc đè thấp cổ họng: “Tiếp theo phải làm sao?”
Lục Giai Giai liếc mắt nhìn cánh tay anh, ra hiệu cho anh buông ra.
Cổ họng Tiết Ngạn nhúc nhích vài cái, anh nhìn Lục Giai Giai dưới ánh trăng, cảm thấy mình lại nằm mơ nữa rồi, còn là một giấc mơ vô cùng khác biệt nữa chứ.
Anh cố gắng rút cánh tay mình về, Lục Giai Giai hừ một tiếng, vỗ lên ngực anh: “Anh nên đứng thẳng!”
“Ừm!” Tiết Ngạn nghe lời đứng thẳng người.
Lúc này, vẻ mặt lạnh lùng của Lục Giai Giai mới nhuộm lên ý cười, cô ấn lên vai Tiết Ngạn, nhón mũi chân, không hề có dấu hiệu gì mà đụng vào môi anh.
Một mùi hương kèm theo mùi rượu nhẹ chen vào trong cuộc đời anh, xúc cảm xa lạ lại mềm mại giống như có nghìn vạn sợi dây thần kinh đang cảm thấy sung sướng vậy.
Tiết Ngạn chợt cuộn chặt ngón tay, cơ thể cứng ngắc như một khúc gỗ.
Lục Giai Giai chưa từng hôn ai cả, giống như một con động vật nhỏ từ từ mày mò, rất nhanh đã cảm thấy tẻ nhạt và vô vị.
Không hôn nữa, cô muốn về đi ngủ, đợi có hứng thì lại hôn tiếp.
Cô buông ra: “Không ổn…”
Còn chưa nói xong, sau gáy cô đã bị người nắm chặt, Tiết Ngạn khác với sự thăm dò trúc trắc của cô, anh dùng sức nghiền ép, mang theo loại cường thế không cho từ chối, lực đạo hung hãn khiến Lục Giai Giai tưởng mình sắp bị nuốt chửng luôn rồi.
Cô rất bất mãn với loại cảm giác không thể khống chế được này, vỗ lên vai Tiết Ngạn.
Nhưng người trước mặt này giống như không cảm giác được gì vậy, vẫn chiếm đoạt giác quan của cô một cách không hề kiêng nể gì.
Chân Lục Giai Giai mềm nhũn, không biết đã hôn bao lâu, cả người cô có hơi mơ màng.
Tiết Ngạn duỗi tay lau vết nước trên môi Lục Giai Giai, ánh mắt tối tăm, yết hầu lăn lên lăn xuống, hỏi: “Còn hôn nữa không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận