Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 431: Mẹ Tôn hối hận rồi

Tôn Thành Trúc nhìn thấy Lục Giai Giai, đôi mắt lập tức sáng ngời, anh ta muốn đi qua nhưng ánh mắt của Tiết Ngạn trầm thấp, cánh tay hữu lực đè lên cổ anh ta.
Tôn Thành Trúc muốn đánh trả nhưng anh ta đã tuyệt thực vài ngày rồi, bây giờ vẫn chưa hồi phục nên không có cách nào đọ sức với Tiết Ngạn.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Tiết Ngạn: “Thắng cũng không vẻ vang!”
Tiết Ngạn không nói gì mà ánh mắt nặng nề.
Cách biệt vài năm, đến nay mẹ Tôn lại gặp được Lục Giai Giai, lần trước khi gặp cô, nét mặt của cô vẫn còn non choẹt, tuy rằng ưa nhìn nhưng vẫn chưa nẩy nở hẳn.
Bây giờ đường nét của Lục Giai Giai đã hoàn toàn nở rộ, vừa trắng vừa xinh, đôi mắt lúc nhìn người vừa sáng vừa đơn thuần.
Chẳng trách lại khiến con trai bà ta nhớ thương lâu như vậy.
Mẹ Tôn thở ra một hơi nhẹ nhõm, Lục Giai Giai tới rồi, chắc chắn là vì còn luyến tiếc Thành Trúc, bọn họ vẫn có cơ hội lật ngược tình thế.
Lục Giai Giai đi lên, cô nhìn Tôn Thành Trúc, vỗ một cái vào cánh tay của Tiết Ngạn.
Tiết Ngạn mím môi, do dự một lúc rồi từ từ buông Tôn Thành Trúc ra.
Tôn Thành Trúc đứng thẳng người và nhìn Lục Giai Giai, trong cổ họng giống như nhét cát: “Anh muốn hỏi em, em… em thật sự đã đính hôn rồi sao?”
Tiết Ngạn duỗi cánh tay ra chắn trước mặt Lục Giai Giai, không nói tiếng nào, chỉ sợ cô lại tiến thêm một bước.
Lục Giai Giai: “…”
Cô gật đầu: “Phải.”
“Anh thích em.” Tôn Thành Trúc cười khổ, mấp máy môi.
Câu này vừa nói ra, hai người đàn ông đều căng cứng người.
Lục Giai Giai thở ra một hơi: “Không phải đã rất rõ ràng rồi hay sao? Tốt xấu gì anh cũng theo đuổi tôi một thời gian dài như vậy, chắc hẳn cũng biết tính cách của tôi thế nào chứ?”
“Anh muốn nghe chính miệng em nói ra.”
“Được, tôi thích Tiết Ngạn nên mới gả cho anh ấy.” Lục Giai Giai nghiêm túc nói: “Tôn Thành Trúc, chúng ta không có khả năng, ngay từ đầu tôi đã nói với anh rồi, tôi chưa bao giờ lừa dối chính bản thân mình, tôi không thích anh!”
Khóe môi của Tiết Ngạn hơi nhếch lên, vẻ sắc bén giữa lông mày dịu đi một chút.
Mẹ Tôn sững sờ, vậy mà bà ta lại không ngờ Lục Giai Giai sẽ nói như thế.
Cô nói… Lục Giai Giai lại nói không thích con trai bà ta, chưa bao giờ thích.
Trong lúc nhất thời Tôn Thành Trúc không biết đang cười hay khóc nữa: “Thật sự chưa từng thích dù chỉ một chút thôi sao? Chưa bao giờ từng thích anh sao?”
“Chưa từng.” Lục Giai Giai cân nhắc nhiều lần thấy vẫn không có, cô hơi dừng lại: “Tôn Thành Trúc, anh sẽ tìm được một cô gái khác mà mình thích, một cô gái cũng thích anh, đừng lãng phí thời gian với tôi nữa.”
Bầu không khí yên tĩnh, mẹ Lục tiến lên, vừa định mở miệng thì Tôn Thành Trúc đã nói trước: “Anh, anh biết rồi, nhưng Lục Giai Giai, anh muốn nói với em, anh thật sự thật lòng thích em, trước đây là do anh quá ngu ngốc, không biết thích một người nên làm thế nào? Anh chỉ muốn em nhìn anh thêm, kết quả lại khiến em càng thêm chán ghét.”
“Em có người mình thích rồi, sau này anh sẽ không làm phiền em nữa, chúc em… bỏ đi, anh cũng không muốn chúc phúc.”
Tôn Thành Trúc nén tiếng nghẹn ngào: “Anh đi đây.”
Anh ta quay người chậm rãi rời đi, sau khi đi được mười mấy mét lại cười tự giễu thành tiếng: “Thật ra sớm nên nghĩ đến rồi, sớm nên biết rồi…”
“Thành Trúc, con sao thế?” Mẹ Tôn đuổi theo, bà ta hoảng loạn bảo: “Lục Giai Giai không thích con là cô ta không có mắt nhìn, vậy mà lại thích một tên nhà quê chân lấm tay bùn, con yên tâm, mẹ nhất định sẽ tìm một đối tượng tốt hơn cho con, tốt hơn Lục Giai Giai gấp một vạn lần.”
Tôn Thành Trúc không để ý đến bà ta mà tiếp tục đi đường, dắt cái xe dựng dưới tàng cây.
Mẹ Tôn có hơi nóng nảy, bà ta duỗi tay vỗ vào lưng anh ta: “Vì một đứa con cái có cần thiết phải thế không?”
Tôn Thành Trúc vẫn không để ý đến bà ta mà đạp xe đạp rời đi, mẹ Tôn nổi giận ngồi ở yên sau.
Tôn Thành Trúc đạp xe đạp như phát điên, đến giữa đường đột nhiên phanh gấp, suýt chút nữa làm mẹ Tôn ngã: “Thằng nhãi chết tiệt nhà con, con làm gì thế?”
Tôn Thành Trúc nhìn con đường trước mặt, lẩm bẩm: “Mấy năm trước con muốn làm lính, mẹ không cho con đi, con thích Lục Giai Giai mẹ cũng không đồng ý, con không muốn làm sinh viên Công Nông Binh nhưng mẹ cứ ép con phải đi, lâu như vậy rồi, con muốn thực hiện nguyện vọng ban đầu.”
Anh ta muốn bảo vệ quốc gia nhưng chiến trường nguy hiểm, cha mẹ không đồng ý cho anh ta đi, Tôn Thành Trúc ngẩng đầu nhìn trời: “Trở thành người mà mình muốn trở thành.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận