Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 562: Thư của anh ba 5

Mùi thơm của gà rừng từ từ tràn ngập trong không khí, bởi vì cửa lớn đóng nên mùi thơm càng lúc càng nồng.
Lục Giai Giai vẫn luôn nuốt nước miếng, Tiết Ngạn không có cách nào khác, đành pha một bát sữa mạch nha cho cô.
Lục Giai Giai vừa uống một hớp thì ngoài cửa lớn gõ vang.
“Anh ở đây nướng gà đi, để em ra xem sao.” Lục Giai Giai đặt cái bát trong tay xuống, chủ động đi ra ngoài.
Cửa vừa mở cô đã lập tức đóng lại ngay, chỉ sợ bị người khác ngửi được.
Lục Giai Giai cẩn thận mở cửa lớn, một người đàn ông cao lớn có gương mặt anh khí đứng ngoài cửa.
Anh ta mặc quân trang, nhìn thấy Lục Giai Giai bèn nở nụ cười: “Cô là em gái phải không?”
“?” Lục Giai Giai chớp mắt với vẻ nghi ngờ: “Tôi là Lục Giai Giai.”
“Cô là Lục Giai Giai vậy chính là em gái rồi.” Trương Lỗi lấy một lá thư trong túi ra: “Đây là thư Lục Kính Quốc nhờ tôi giao cho cô, năm sau anh ấy về, kêu các cô đừng lo lắng.”
Trương Lỗi nhìn đôi mắt to đó của Lục Giai Giai.
Chẳng trách cả ngày Lục Kính Quốc đều khen em gái anh ta lớn lên đẹp, hóa ra đúng là rất đep.
“Giao cho tôi? Không phải cho cha mẹ tôi sao?” Trong lòng Lục Giai Giai có một dự cảm chẳng lành.
Trương Lỗi giải thích: “Lục Kính Quốc viết hai lá thư, một lá tôi đã đưa đến nhà họ Lục, một lá khác anh ấy gửi cho cô.”
“Cảm ơn.” Lục Giai Giai liếc mắt nhìn nhà bếp, cô chủ động chỉ vào phòng khách: “Anh vào trong ngồi nhé, tôi có thể hỏi nên gọi anh thế nào không?”
“Tôi tên là Trương Lỗi.”
“… Có hơi quen.”
“Nhà tôi ở thôn Đông Thủy, tôi với vợ về nhà thăm gia đình.” Trương Lỗi lập tức xua tay: “Tôi không vào ngồi đâu.”
“!” Lục Giai Giai ngây người nhìn gương mặt của Trương Lỗi: “Trương Lỗi? Trương Lỗi của thôn Đông Thủy đó?”
Đối tượng xem mắt ban đầu của Lục Thảo? Lớn lên rất ưa nhìn, vừa cao vừa anh khí.
Anh ta vì từng ở trên chiến trường nên cho dù gương mặt mang theo nụ cười, nhưng vẫn không thể che lấp được lệ khí trên người.
“Tôi đi trước nhé.”
“Đợi chút đã.” Lục Giai Giai sờ túi mình, móc một nắm kẹo trong túi ra: “Tôi đã kết hôn rồi, đồng chí Trương, coi như đây là kẹo mừng của tôi, cảm ơn anh đã giúp tôi đưa thư.”
Trương Lỗi nhìn thấy cô gái nhỏ giả bộ trưởng thành mà hơi buồn cười, anh ta duỗi tay nhận lấy: “Đợi tôi về quân doanh, đến khi đó cũng sẽ cho anh ba của cô nếm thử.”
Lục Giai Giai cười cứng ngắc, chỉ sợ anh ba của cô không vui đến vậy đâu.
Trương Lỗi khách sáo vài câu rồi đi.
Một cô gái trẻ như Lục Giai Giai ở nhà, nán lại lâu sẽ khiến người khác đàm tiếu.
Lục Giai Giai đóng cửa nhưng không về nhà bếp, cô lặng lẽ đọc bìa thư.
Bên trên viết gửi cho Tiết Ngạn, nhưng Lục Giai Giai nhìn xung quanh, lại lén mở phong thư ra.
Cô mở giấy ra liếc mắt nhìn.
[Tiết Ngạn, đệt mẹ mày, vậy mà mày lại dám lấy em gái tao, đầu mày to, mặt cũng to, đôi mắt trừng lên giống như trâu, mũi còn sâu hơn hố, miệng vừa cười đã khó coi như quỷ… còn chưa thông qua sự cho phép của tao mà đã lấy em gái tao, đợi tao về, ngược lại tao muốn xem mày lợi hại hay là súng của tao lợi hại? Lão tử không đánh mày sáp mặt thì tao không tên Lục Kính Quốc!]
“!” Lục Giai Giai nhanh chóng gấp lá thư lại, cô chỉ đọc phần mở đầu và phần cuối, nhưng toàn bộ bức thư hình như đều là từ ngữ lăng mạ Tiết Ngạn.
Rất khó tưởng tượng ra được anh ba kiêu ngạo bất tuân lại nói ra lời thô thiển như thế.
Nếu như để Tiết Ngạn đọc được, đợi anh ba cô về, hai người còn không đánh nhau hay sao?
Nhưng Lục Giai Giai lại không nỡ xé vì đây là thư mà anh ba cô gửi.
Không được, cô phải giấu đi, thúc đẩy hòa bình thế giới.
Lục Giai Giai vội vàng đi về phòng tây, lật tới lật lui trong phòng tìm chỗ giấu thư, kết quả đặt ở đâu cũng thấy không yên tâm.
Cuối cùng chỉ đành bỏ vào trong balo của mình.
Tiết Ngạn chưa bao giờ từng lục balo của cô hết.
Sau khi xử lý xong bức thư, Lục Giai Giai thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô ho nhẹ hai tiếng, sau đó đi vào nhà bếp.
Tiết Ngạn vẫn đang chuyên tâm nướng thịt gà, chỉ sợ gà cháy, anh thấy Lục Giai Giai đi vào: “Là chiến hữu của anh ba em sao?”
Lục Giai Giai sững sờ: “… Sao anh biết?”
“Anh có thể nghe được.” Tiết Ngạn cúi đầu quay gậy mồi lửa: “Nhà bếp cách cửa lớn rất gần.”
“Ồ, là chiến hữu của anh ba em, anh ta tới đây xem em thế nào giúp anh ba em thôi.” Lục Giai Giai ngồi xuống bên cạnh Tiết Ngạn, tròng mắt di chuyển: “Anh có biết anh ta là ai không?”
Tiết Ngạn nâng mắt lên: “Không biết.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận