Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 670: Chỉ cần bọn họ bằng lòng thì anh sẽ nuôi

“Hả, không phải anh cả cháu đang ở rể sao? Ở rể không phải đều như thế cả sao?” Tiết Dương gãi đầu.
“… Đợi cha mẹ của chị dâu cháu ở lâu rồi, bác thấy bọn họ sẽ không đi nữa, đến khi đó sẽ kêu anh cả cháu chăm sóc bọn họ về già.”
“Thật sao?” Đôi mắt của Tiết Dương sáng ngời, nếu cha Lục và mẹ Lục cứ ở nhà anh cả mãi vậy chẳng phải ngày nào cậu bé cũng có thể ăn đồ ngon hay sao, cậu bé kích động hỏi: “Bác nói là thật sao? Bọn họ thật sự không đi sao?”
Sao cứ cảm thấy có hơi không đúng thế nhỉ? Ông ta cắn răng bảo: “… Đúng, có khả năng sẽ kêu anh cháu nuôi cả đời.”
“Tốt quá rồi, cảm ơn bác đã nói cho cháu chuyện này.”
“…”
Buổi tối, Tiết Ngạn lại mang nửa con gà hầm tới, Tiết Dương ngửi thấy mùi thơm mà điên cuồng chảy nước miếng nhưng cậu bé vẫn nhịn không động đũa, mà nhìn Tiết Ngạn: “Anh cả, em nghe người bên ngoài nói sau này cha mẹ của chị dâu sẽ để anh chăm sóc về già đúng không?”
Tiết Ngạn rất bình tĩnh: “Chỉ cần bọn họ bằng lòng thì anh sẽ nuôi.”
“Vậy sao mà được?” Tiết Dương suýt chút nữa nhảy bật dậy.
Cha Tiết vỗ vào đầu cậu bé: “Tiểu tử thối, sao không được?”
Tiết Dương ôm sau đầu mình, vô cùng oan ức: “Con nói cần gì phải đợi bọn họ bằng lòng, cứ để anh cả cầu trước là được rồi, nếu anh cả biểu hiện tốt, bọn họ chắc chắn bằng lòng ở lại.”
Tiết Ngạn: “…”
Cha Tiết ho một tiếng.
Người trong thôn phát hiện ra chỉ cần có liên quan đến nhà họ Lục đều sẽ vô cùng hòa bình và thống nhất.
Rõ ràng theo quan điểm của bọn họ là một chuyện rất không bình thường, nhưng cứ cố tình người ta đều vô cùng bằng lòng.
Nhà họ Tiết lại càng có một loại cảm giác ở rể còn vẻ vang hơn cả thi đỗ trạng nguyên.
Lục Ái Quốc trở về, buổi tối Trương Thục Vân cảm thán một tiếng: “Ái Quốc, em nhớ mẹ quá, khi nào anh mới đón cha mẹ về thế? Anh là anh cả, vốn nên là anh chăm sóc cha mẹ, mấy ngày nay không gặp, cứ cảm thấy không có người đáng tin cậy bên cạnh.”
Lục Ái Quốc nghĩ ngợi “Đừng nghĩ ngợi lung tung, mau ngủ đi, mẹ chúng ta là người thế nào, chuyện mà mẹ muốn làm ai mà cản được, muốn đến nhà em gái ở thì ở thôi, đợi khi nào không muốn ở nữa thì chúng ta lại đón mẹ về.”
“Ôi!” Trương Thục Vân thở dài một tiếng.
Không có mẹ Lục ở bên cạnh khen cô ta, cô ta cũng không có sức gì cả.
Trương Thục Vân bớt thời gian về nhà mẹ đẻ, mẹ Trương vui vẻ đón con gái vào: “Mẹ nghe nói các con ra ở riêng rồi, đã chia nhà xong rồi, sau này con có thể làm chủ gia đình, bây giờ Ái Quốc lên thị trấn làm việc, chắc chắn cuộc sống có thể càng ngày càng tốt lên.”
“…” Trương Thục Vân đưa điểm tâm trong tay cho mẹ Trương với vẻ mặt không cảm xúc.
“Đã chia nhà rồi, em chồng con cũng không cần con chăm sóc nữa, mẹ đã sớm nghe nói rồi nhưng không dám nhắc trước mặt con, bây giờ đã chia nhà, trong lòng mẹ cũng có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm. Mấy hôm trước, mẹ nghe mấy bà trong thôn nói em chồng con đẻ con còn kêu con giặt tã, con nói xem chuyện này là sao chứ? Nào có chuyện đến lượt con giặt tã? Mẹ cũng chưa từng nghe nói em chồng gả đi rồi còn kêu chị dâu giặt tã cho.”
Trương Thục Vân không nhịn được nữa: “Mẹ, sao mẹ có thể nghe người khác nói nhăng nói cuội thế nhỉ, tã đó là con giành giặt đấy.”
“…” Mẹ Trương sững sờ: “Sao còn giành giặt tã nữa?”
“Mẹ chồng con không cho con giặt, con không thể giành giặt hay sao? Em gái cũng không cho con giặt, con đành cầm tã chạy đi mới giặt được đấy.”
“!” Mẹ Trương ngây người: “Con nói gì?”
Trương Thục Vân buồn bực: “Ôi giời ơi, con không biết nên nói với mẹ thế nào nữa, dù sao con giúp em gái con giặt tã cũng là cam tâm tình nguyện, mẹ cũng đừng nói lung tung với người bên ngoài.”
Mẹ Trương: “…” Cái gì cơ, tôi không nghe lầm đấy chứ?

Trong nhà thật sự quá bận rộn, Trương Thục Vân ở nhà mẹ đẻ một lúc rồi đi, nhưng mẹ Trương thẳng đến khi cô ta rời đi vẫn còn mơ hồ.
Con gái bà ta sẽ không bị ám đấy chứ?
Trương Thục Vân về đến nhà đã thu dọn nhà cửa, qua một tuần, cô ta nhìn thấy Đại Sơn đi từ trong phòng ra ngoài.
Cậu bé mang theo vẻ mơ hồ và sợ hãi, chỉ có gật đầu với lắc đầu, chưa từng nói gì cả.
“Đại Sơn, bác gái còn một củ khoai nướng, cháu ăn không?” Trương Thục Vân hỏi.
Đại Sơn lắc đầu, muốn nói thành tiếng nhưng có làm thế nào cũng không nhả ra được chữ.
Cậu bé chỉ có thể về phòng.
Trịnh Tú Liên đang may quần áo, nhìn thấy Đại Sơn mới bảo: “Mẹ nghĩ rồi, vào thu sẽ đưa con đi học, con có muốn đi không?”
Đại Sơn hơi do dự một lúc rồi gật đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận