Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm

Chương 735: Đây là con trai tôi, đây là đối tượng của tôi

Đứa trẻ thật sự càng lúc càng nặng, cô nghiến răng mới bế được lên.
Bạch Đoàn vẫn mặc áo len mà Lục Giai Giai đan cho cậu bé, không có gì khác với lúc ở nhà.
Nhưng tới thủ đô vẫn có hơi không đáng được nhắc tới, tuy rằng lớn lên đáng yêu nhưng dưới sự phụ trợ của cha mẹ ruột quả thật cách ăn mặc có hơi quê mùa.
Tiết Ngạn liếc mắt nhìn Viên Thường Tân dưới đất, cơ bắp dưới lớp áo thoáng nhảy lên, anh híp mắt, không tiếp tục ra tay, trong lòng đã có suy nghĩ khác.
Con người anh am hiểu nhất chính là trừng phạt đánh vào mặt tư tưởng, không để lại dấu vết.
Một cái vả vừa rồi cũng cho anh ta ăn đủ rồi.
“Đây là ai?” Tai Viên Thường Tân vẫn còn vọng lại âm, nhưng vẫn ép mình lên tiếng hỏi.
“Đây là con trai tôi, đây là đối tượng của tôi.” Lục Giai Giai hào phóng giới thiệu thành viên gia đình của mình, cô nghĩ có nên báo án không.
Thị lực của Viên Thường Tân dần khôi phục, anh ta nhìn rõ người đàn ông trước mặt.
Anh ta vốn cho rằng chồng của Lục Giai Giai là một tên nghèo khó thấp lùn ở nông thôn, nhưng người đàn ông trước mắt này không hề giống trong tưởng tượng của anh ta tí nào.
Viên Thường Tân chậm rãi bò dậy khỏi đất, anh ta nhặt kính mắt lên, vậy mà lại bỏ đi.
Anh ta rất thông minh, sinh viên ở nơi này cũng không nhiều, hơn nữa cách khá xa nên không nắm được điểm yếu gì của anh ta.
Chút tâm cơ nho nhỏ đều dùng vào làm việc xấu hết.
Tiết Ngạn đứng đối diện với Lục Giai Giai: “Không phải em nói ở trường không có người quấn riết lấy em sao?”
Anh rất cao, cái bóng đổ xuống hoàn toàn bao phủ Lục Giai Giai.
Cô cũng rất oan ức: “Khoảng thời gian gần đây Viên Thường Tân này mới đột nhiên nhảy ra đấy chứ, đầu óc anh ta có bệnh.”
“Em đừng quản, để anh giải quyết.” Tiết Ngạn đi lên bế Bạch Đoàn.
Lục Giai Giai kích động nhìn Tiết Ngạn: “Anh dẫn con trai tới thăm em, sao không viết thư cho em?”
Bạch Đoàn đẩy mặt Tiết Ngạn, giãy dụa trong lòng Lục Giai Giai.
Lục Giai Giai đi lên ôm cánh tay Tiết Ngạn, gương mặt rạng rỡ: “Tiết Ngạn, anh thật đúng là đối tượng tốt nhất trên đời, lần nào em gặp nguy hiểm anh đều xuất hiện hết.”
Khóe môi của Tiết Ngạn nhếch lên, nhưng nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng anh lại nặng nề vô cùng, chẳng qua ngoài mặt không hiện ra mà thôi.
“Mẹ bế, con muốn mẹ bế cơ.” Bạch Đoàn duỗi tay về phía Lục Giai Giai, mếu máo, qua thêm một lúc nữa là khóc ngay.
Lục Giai Giai đau lòng muốn xỉu: “Tiết Ngạn, để em bế Bạch Đoàn cho.”
Tiết Ngạn chỉ có thể lạnh mặt buông Bạch Đoàn ra, Lục Giai Giai rất lâu rồi chưa gặp Bạch Đoàn, hai mẹ con ôm nhau không rời.
Vẻ mặt của Tiết Ngạn càng ngày càng lạnh nhạt, cuối cùng nhìn Bạch Đoàn: “Tiết Thừa Thụy, con nặng quá, xuống đi bộ đi.”
Bây giờ Bạch Đoàn chạy rất vững vàng, cậu bé nắm áo trên người Lục Giai Giai: “Mẹ, thơm.”
Tiết Ngạn: “!”
Không biết có phải vì nguyên nhân đặc biệt ăn diện hay không mà Tiết Ngạn càng thu hút cô hơn ngày trước, Lục Giai Giai lén liếc nhìn mấy lần.
Bạch Đoàn nhìn quần áo trên người mình rồi lại nhìn quần áo trên người Tiết Ngạn, cậu bé mím môi, hình như quên mang quần áo mới của mình rồi.
Sau lưng Lục Giai Giai có một cục bông nhỏ, bên cạnh có một người đàn ông, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của người khác.
Có người hỏi thì cô đáp: “Con trai tôi, đối tượng của tôi.”
Rất nhiều người lần đầu tiên gặp Tiết Ngạn và Bạch Đoàn, hình tượng trong tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn bị phá vỡ.
Bạch Đoàn vô cùng đáng yêu khiến Lâm Nguyệt và Tống Lập Lan thích vô cùng.
Ngược lại Tiết Ngạn không thể vào ký túc xá mà chỉ có thể tới nhà khách.
Anh không thân mật với Lục Giai Giai trước mà chuẩn bị đi xử lý mối đe dọa xung quanh cô.
Anh im hơi lặng tiếng theo dõi Viên Thường Tân, thậm chí còn tìm đến Lục Kính Quốc, mượn tay anh ta nghe ngóng thông tin cá nhân của Viên Thường Tân.
Sau khi Lục Kính Quốc nghe được chuyện mà Tiết Ngạn nói lập tức triển khai điều tra, hai người đàn ông đều nhìn chằm chằm vào Viên Thường Tân, tự dùng cách của mình để trả thù.
Tiết Ngạn điều tra hai ngày mới phát hiện ra một chuyện kỳ lạ, sau lưng Viên Thường Tân luôn có một nam sinh viên bám theo.
Ánh mắt của nam sinh viên đó nhìn Viên Thường Tân vô cùng khác thường, đặc biệt là khi nhìn thấy vết thương trên mặt anh ta còn đau lòng.
Thậm chí còn có một loại cảm giác thù địch đối với Lục Giai Giai.
Ngón tay của Tiết Ngạn gõ lên bàn, trong đầu lập tức có một suy nghĩ.
Nếu Viên Thường Tân đã thích quấn lấy người khác như thế, vậy cũng cho anh ta nếm thử cảm giác bị biến thái quấn lấy đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận